Chương trước
Chương sau
Vương Phủ và vài tên Võ Kinh Vệ đứng ở bên cạnh, nhìn cảnh tượng này, đều biết Sở Hoan đang đánh thức Ngụy Vô Kỵ mà thôi, cái gọi là hoan tràng vô tình, cô nương bên trong nhạc phường sẽ không nhìn bộ dáng ngươi anh tuấn bao nhiêu, chỉ biết áng chừng trong túi tiền của ngươi có bao nhiêu bạc, Ngụy Vô Kỵ này xem ra lúc trước cũng có chút tiền tài, nếu không cũng sẽ không quen biết Tử Doanh, chẳng qua hiện giờ nghèo túng thất vọng, đừng nói là cô nương hoan tràng trở mặt vô tình, cho dù nữ tử đàng hoàng bình thường, cũng chưa chắc nguyện ý ở cùng một chỗ với người nghèo rớt mùng tơi như vậy.

Mấy người chỉ cảm thấy Sở Hoan liên tục hỏi mấy câu này, đơn giản là khiến Ngụy Vô Kỵ hiểu được sự thật, từ bỏ tâm tư này.

Quả nhiên, Tử Doanh cô nương chỉ do dự một chút, liền nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Không muốn!

- Ý cô nương là ,không muốn gả cho Vô Kỵ công tử?

Sở Hoan lại hỏi một tiếng.

Tử Doanh cô nương quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Kỵ, cười lạnh nói:

- Người này không ôm chí lớn, chỉ biết ngợp trong vàng son, ngâm gió ngợi trăng, nhìn qua là vị tài tử, nhưng chẳng qua chỉ là con ông cháu cha trầm mê trong sắc đẹp. Trước kia trên người hắn có bạc, ta chẳng qua gặp dịp thì chơi, hiện giờ người hắn đã không có đồng nào, ta sao có thể ở cùng một chỗ với hắn? Người này ngay cả điều này cũng không nhìn ra, có thể thấy được quá ngu xuẩn... !

Nói đến đây, nàng lại quay đầu đi.

Ngụy Vô Kỵ trợn mắt há mồm, hai mắt trợn lên, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tử Doanh, toàn thân run rẩy, môi giật giật, trong nhất thời lại không nói ra lời nào.

Bà chủ cười lạnh nói:

- Vô Kỵ công tử, hiện giờ đã biết tâm tư Tử Doanh cô nương rồi chứ? Nếu như ngươi còn giằng co nữa, vậy cũng không tránh khỏi quá mức vô sỉ.

Sở Hoan thở dài, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Kỵ nói:

- Vô Kỵ công tử, ngươi cũng nghe được rồi chứ?

Ngụy Vô Kỵ đột nhiên rơi nước mắt, nói:

- Ta nghe được, nhưng ta không tin lời nàng nói.

Gã là một người đàn ông, có lẽ lúc này thật sự đau lòng tới tận xương tủy, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

- Vì sao?

Ngụy Vô Kỵ lấy một đóa hoa giấy từ trong ngực ra, dùng giấy mày cắt tạo thành, đặt trong lòng bàn tay nói:

- Đây là Thái Dương Hoa của Giang Hoài, là nàng tự tay tạo ra, ta vẫn tin tưởng, có thể tạo ra hoa giấy xinh đẹp như thế, trong lòng nhất định có ánh mặt trời. Đây là lễ vật cuối cùng ta nhận được trên cuộc đời nà, ta sẽ trân quý cả đời.

Tuy rằng Tử Doanh không nhìn Ngụy Vô Kỵ, nhưng nghe được Ngụy Vô Kỵ nhẹ giọng tự nói, thân thể mềm mại run rẩy kịch liệt.

Sở Hoan thản nhiên cười hỏi:

- Tử Doanh cô nương, có thể hỏi một câu nữa không?

- Đại gia còn muốn hỏi gì?

- Cô không muốn gả cho hắn, có phải vì không thích hắn hay không?

Sở Hoan chậm rãi hỏi.

Lúc này đám người Vương Phủ cũng cảm thấy Sở Hoan hơi nhiều chuyện, hơn nữa cũng hiểu được Sở Hoan lại hỏi vô nghĩa, nếu không muốn gả cho gã, chắc chắn là không thích gã.

Tử Doanh cắn chặt môi đỏ mọng, lại không nói lời nào.

Sở Hoan thở dài nói:

- Tử Doanh cô nương, cô không muốn gả cho hắn, đơn giản là cô rất để ý tới hắn, rất thích hắn, có phải hay không?

- Ta... !

Thân thể Tử Doanh run lên.

Ngụy Vô Kỵ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vui vẻ bất ngờ, nói:

- Tử Doanh... !

- Thật ra lời cô vừa nói, cũng không phải lời trong lòng cô.

Sở Hoan chậm raixn ói:

- Trong lòng cô thích Vô Kỵ công tử, nhưng lại không muốn nhìn thấy hắn đắm chìm trong tình cảm nam nữ, càng không muốn hắn bởi vì đoạn tình cảm này mà không gượng dậy nổi. Lời của cô tuy tuyệt tình, nhưng lòng lại có tình, và nguyên do này, chỉ là không muốn để Vô Kỵ công tử tiếp tục chìm sâu trong đóng bùn, muốn hắn sớm rời khỏi nơi này, cô cảm thấy chỉ có nói tuyệt tình, mới có thẻ khiến Vô Kỵ công tử hết hy vọng.

Tử Doanh đau khổ cười, nói:

- Ta chỉ muốn khiến hắn rời đi lúc này, sau này vĩnh viễn không gặp gỡ!

- Cô thích hắn, lại không muốn gả cho hắn, chẳng qua là không muốn liên lụy hắn mà thôi.

Sở Hoan thở dài:

- Thật ra Vô Kỵ công tử gặp được cô nương như cô, coi như hắn có phúc khí.

Lúc này Ngụy Vô Kỵ đã hưng phấn vô cùng, nói:

- Đúng vậy, là như thế, đúng là như thế. Tử Doanh, ta biết nàng sẽ không đối với ta như vậy, ha ha ha, là như thế, nàng cũng là vì tốt cho ta... !

Tử Doanh cười khổ nói:

- Nói điều này thì có ích lợi gì.

Sở Hoan quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Kỵ, nói:

- Vô Kỵ công tử, tuy rằng Tử Doanh cô nương đang ở nhạc phường, nhưng giữ mình trong sạch, ngươi có thể bởi vì xuất thân của nàng, sau này khinh mạn nàng hay không? Ngươi có thể cưới hỏi đàng hoàng lấy nàng về nhà hay không?

Vô Kỵ lập tức nói:

- Tử Doanh là cô nương thánh khiết nhất trong lòng ta, ta thề với trời, cuộc đời này nhất định sẽ tận tâm tận lực chiếu cố nàng, khiến nàng thật vui ẻ, ta muốn dùng kiệu lớn tám người khiến đưa nàng tới cửa chính Ngụy gia ta, ta sẽ yêu nàng, thương nàng, chỉ cần ta còn có một hơi thở, sẽ tuyệt đối không để nàng bị người ta khi dễ, nếu vi phạm lời thề này, thiên lôi đánh xuống... !

Gã còn nói chưa xong, Tử Doanh rốt cuộc không kìm nổi, giơ tay lên, bàn tay đã dán ngoài miệng Vô Kỵ công tử, Ngụy Vô Kỵ vừa mừng vừa sợ, nắm lấy tay Tử Doanh, cũng không biết nên nói cái gì.

Bà chủ thờ ơ lạnh nhạt, lúc này rốt cuộc nói:

- Vô Kỵ công tử, ngươi có nên ra ngoài hay không? Các vị đại gia này còn muốn nghe hát, Tử Doanh cô nương còn muốn hiến nghệ, đừng có chậm trễ việc buôn bán của chúng ta.

Mụ nói câu này, cũng kéo Ngụy Vô Kỵ trở về thực tế.

Gã thích Tử Doanh, muốn lấy Tử Doanh về nhà, đây đều là nguyện vọng cực kỳ tốt đẹp, nhưng bước đầu tiên phải làm, là phải có đủ tiền chuộc thân cho Tử Doanh, không thể chuộc thân cho Tử Doanh, hết thảy đều chỉ là giấc mộng.

Dường như nghĩ được điểm này, dường như lại bị một gáo nước lạnh tạt từ đầu xuống, sắc mặt Ngụy Vô Kỵ đã trắng bệch.

Sở Hoan lại cười nói:

- Mụ mụ, lại không biết bao nhiêu bạc mới có thể chuộc thân cho Tử Doanh cô nương?

Bà chủ vội cười nói:

- Chẳng lẽ binh gia muốn chuộc thân cho Tử Doanh?

- Ta muốn biết gia chuộc thân.

- Điều này... Lúc trước mất ba trăm... ồ, không đúng, là bốn trăm lạng bạc mới đưa được Tử Doanh cô nương vào nhạc phường.

Bà chủ cười nói:

- Hôm nay Tử Doanh cô nương là cô nương đầu bảng của Tần Vân Phường chúng ta, muốn chuộc thân, giá cũng không rẻ.

Thật ra nhà Hoàng Đại phu tan nát, nam tử hoặc bị chém hoặc bị sung quân biên quan, nữ quyến gần như đều bị bán, bán chính là xử lý phạm nhân nhanh chóng, cho nên giá cũng không quá cao, vào lúc này thanh lâu, nhạc phường và chốn phong nguyệt thường sẽ nhanh chóng nắm lấy, nha môn xử lý phạm nhân là Hình Bộ, cho nên nếu những nơi này có người trong nha môn Hình Bộ, liền có thể dùng giá rất rẻ để đạt được cô nương đến tuổi thanh xuân.

Tuy rằng Tử Doanh đang tuổi thanh xuân, nhưng diện mạo cũng không tính tuyệt sắc, cho dù đi vào Tần Vân Phường, bởi vì thái độ vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa cũng không giỏi về khoe khoang phong tình, nên cũng không phải rất được hoan nghênh, cô nương bên trong Tần Vân Phường này không ít, có khối người xinh đẹp hơn Tử Doanh, bà chủ nói Tử Doanh là cô nương đầu bảng, thuần túy là tăng giá mà thôi.

Sở Hoan cười nói:

- Bà chủ nói cái giá đi!

Bà chủ cười nói:

- Như vậy đi, nếu binh gia muốn chuộc thân cho nàng, ta cũng có thể thành toàn cho nàng, chẳng qua lại không thể khiến nhạc phường chúng ta thiệt... !

Mụ vươn năm đầu ngón tay, ngẫm lại một chút, lại nâng lên một bàn tay, vươn một ngón tay, nói:

- Sáu trăm lạng bạc!

Sáu trăm lạng bạc cũng không phải số lượng nhỏ, Vương Phủ ở bên đã cười lạnh nói:

- Bà chủ, miệng bà đúng thật là không nhỏ, mở miệng sáu trăm lạng, cũng không sợ ăn bể bụng ngưoi.

Gã chỉ vào Tử Doanh nói:

- Lúc trước ngươi mua nàng, tuyệt đối không vượt qua ba trăm lạng.

Thật ra ở Đại Tần, mua một nha hoàn tuổi còn trẻ, không cần bao nhiêu bạc, tay chân trì độn một chút mười mấy lạng có thể mua được, thông minh lanh lợi diện mạo động lòng người, giá cao cao hơn một chút, nhưng mua nha hoàn cao nhất cũng sẽ không vượt quá năm mươi lạng bạc, thậm có một số người nhà nghèo vì lấp đầy bụng cho con, chẳng qua lấy mấy lạng bạc đã đưa con mình đến phủ người giàu, ít nhất cũng không chết đói.

Tuy nói cô nương thanh lâu chuộc thân xa xỉ, nhưng trừ khi là danh kỹ nổi tiếng bốn phương, cái loại hoa khôi đầu bảng trăm dặm mới tìm được một, nếu không cũng sẽ không quá đắt tiền.

Sáu trăm lạng bạc, không phải một số lượng nhỏ, tính toán cũng có thể mua mười mấy khuê nữ hoa cúc rồi.

Tôn Long cũng cả giận nói;

- Công phu sư tử ngoạm, ngươi cho Võ Kinh Vệ chúng ta dễ khi dễ như vậy sao?

Tôn Tĩnh Nhất lại kéo tay áo Sở Hoan, nói:

- Sở đại ca, chẳng lẽ... chẳng lẽ huynh muốn chuộc thân cho nàng? Sáu trăm lạng bạc, huynh có hiểu rõ ràng.

Tử Doanh nhíu mày liễu, Ngụy Vô Kỵ cũng buông tay Tử Doanh, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng trong mắt lập tức hiện ra tức giận, gã chỉ cho là Sở Hoan muốn đoạt Tử Doanh đi.

Sở Hoan cũng không do dự, đi tới bên cạnh bàn, trên bàn còn đặt một thỏi vàng, mười thỏi vàng của hắn, mười lạng một thỏi, cũng không lớn, đưa cho Thủy Liên hai thỏi, vừa rồi cho bà chủ một thỏi, trong túi còn có sáu thỏi, lấy ra năm thỏi đặt lên bàn, lúc này mới cười nói với bà chủ:

- Đây là năm mươi lạng hoàng kim, nếu đem đổi, chắc chắn vượt qua sáu trăm lạng bạc, không biết có thể chuộc thân cho Tử Doanh cô nương hay không?

Tỉ lệ hoàng kim và bạc của Đại Tần cũng không phải một và mười, điều này có thị trường giá cả đặc biệt, lúc thấp nhất có thể một đổi mười hai mười ba, thậm chí lúc cao nhất có thể đổi mười lăm, mười sáu, cho nên giá trị năm mươi lạng hoàng kim, tuyệt đối vượt qua sáu trăm lạng bạc.

Bà chủ cười nở mày, nói:

- Có thể, đương nhiên có thể, chỗ này cũng đủ chuộc thân cho Tử Doanh cô nương!

Đám người Vương Phủ thấy Sở Hoan tốn năm mươi lạng vàng chuộc thân cho Tử Doanh, đều cảm thấy không đáng giá, nhưng cũng không nói gì thêm, Vương Phủ hỏi:

- Văn tự bán mình đâu?

Bà chủ vội vàng lấy văn tự bán mình tới, giao cho Sở Hoan, Sở Hoan đưa văn tự bán mình cho Tử Doanh, lại cười nói:

- Tử Doanh cô nương, bắt đầu từ bây giờ, cô không thuộc về nơi này, cô muốn đi đâu thì đi, muốn theo ai thì theo.

Tử Doanh và Ngụy Vô Kỵ nhất thời còn chưa tỉnh hồn, như còn đang ở trong mộng, hơi hoảng hốt.

Tôn Long đã giật mình nói:

- Sở đại ca, huynh... huynh hồ đồ rồi sao?

Mọi người vốn tưởng rằng Sở Hoan coi trọng Tử Doanh, tiêu số tiền lớn chuộc thân cho Tử Doanh, tự nhiên là giữ cho mình hưởng dụng, nhưng nghe ý tứ của Sở Hoan, dường như cũng không để Tử Doanh làm nô, mà chuộc thân cho nàng.

Tất cả mọi người đột nhiên biến sắc, cảm thấy không thể tưởng được. Sở Hoan tốn 50 lạng vàng chuộc thân cho Tử Doanh, mắt nhìn chằm chằm, lúc này giao văn tự bán mình cho Tử Doanh, lại không nháy con mắt, đây có phải điên rồi hay không.

Tử Doanh rốt cuộc hiểu được cái gì, vui đến phát khóc, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

- Đại gia cao thượng, ân cứu mạng, tiểu nữ tử... tiểu nữ tử chưa nghĩ tới báo đáo... !

Nàng kéo Ngụy Vô Kỵ hơi ngẩn người, Ngụy Vô Kỵ rốt cuộc tỉnh táo lại, muốn quỳ xuống, Sở Hoan đã giơ tay ngăn cản, cười nói:

- Vô Kỵ công tử, dưới gối nam nhi là vàng, bái trời bái đất bái Thành thượng bái phụ mẫu, lại không thể tùy tiện quỳ lạy người khác.

Lúc này Ngụy Vô Kỵ cũng không biết biểu đạt cảm kích và kích động trong lòng mình như thế nào, Sở Hoan đã cười nói:

- Tử Doanh cô nương, cô phải biết rằng, thế gian khó cầu là chân tình, chân tình ngàn vàng không đổi được, năm mươi lạng vàng mua được một đoạn chân tình, thật sự quá rẻ rồi, một người đàn ông có thể buông tha tự tôn vì cô, đáng để phó thác... !

Hắn nhìn về phía Ngụy Vô Kỵ nói:

- Vô Kỵ công tử, ngữ điệu tuyệt tình vừa rồi của Tử Doanh cô nương, chính là tràn đầy chân tình, cô nương như thế, nếu ngươi không thể quý trọng, ông trời sẽ không dung tha cho ngươi.

Ngụy Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm nghị, sửa lại quần áo, thậm chí sửa đầu tóc rối bời của mình một phen, lúc này mới lui về phía sau hai bước, khom người thật thấp nói:

- Đại nghĩa của ân công, Ngụy Vô Kỵ vĩnh viễn nhớ trong lòng, cuộc đời này khó quên!

Sở Hoan cười nói:

- Có lẽ trong lòng Vô Kỵ công tử có tài lớn, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, tự xưng dùng tài học của mình có thể làm cho thiên hạ thái bình, ta cũng không nghi ngờ lời của ngươi, nhưng tài năng biểu hiện rõ như vậy, luôn quá mức nóng vội. Nếu Vô Kỵ công tử thật có tài lớn, phải học tập thật tốt, ứng phó khảo hạch, thứ nhất có thể đền đáp triều đình, thứ hai coi như cho Tử Doanh cô nương một sự giải thích!

Ngụy Vô Kỵ vội nói:

- Ân công nói rất đúng.

Ngụy Vô Kỵ nâng Tử Doanh đậy, Sở Hoan cười nói:

- Tử Doanh cô nương, ta còn có thỉnh cầu cuối cùng, không biết cô nương có thể đáp ứng hay không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.