Chương trước
Chương sau
Sở Hoan biết tình thế vô cùng khó khăn.

Hiên Viên Thắng Tài chiếm ưu thế, mấu chốt nhất chính là, người này có thể bắn đứt đôi mũi tên của mình. Nếu hai mũi tên tiếp theo nếu đối phương làm theo như thế, cho dù chỉ có bắn gãy mũi tên của mình, thì cũng thắng bởi vì đã bắn trúng một con bồ câu.

Hiên Viên Thắng Tài tuy rằng thoạt nhìn hết sức hiền lành, nhưng đôi mắt của gã vẫn không che dấu sự sắc bén. Gã vốn ít có cơ hội thể hiện, nay có thể ở trước mặt quần thần phô diễn thân thủ, đặc biệt trước mặt Hoàng đế, gã đương nhiên cố ý thể hiện hết khả năng của mình. Khiến tất cả mọi người biết, bộ tộc Hiên Viên chẳng những có Hiên Viên Thiệu, mà còn có Hiên Viên Thắng Tài.

Sở Hoan nhanh nhẹn cầm lấy mũi tên thứ hai, giương cung cài tên, cũng không có tức khắc bắn ra mũi tên này, mà nhìn Hiên Viên Thắng Tài liếc mắt một cái.

Hiên Viên Thắng Tài cũng đã giương cung cài tên, sau khi liếc nhìn Sở Hoan lập tức nhìn lên không trung, lúc này, lồng sắt thứ hai đã mở ra, bồ câu bên trong bắt đầu bay lên.

Hiên Viên Thắng Tài kéo căng dây cung, hai ngón tay buông ra, phựt, tên bay như điện.

Sở Hoan khóe miệng mỉm cười, cũng đã bắn tên trong tay ra. Hai người mới vừa rồi liếc nhau, ý tứ thế nào hai bên đều hiểu.

Hiên Viên Thắng Tài bắn tên về hướng bồ câu. Sở Hoan bắn tên về hướng mũi tên của Hiên Viên Thắng Tài.

Sở Hoan bắn mũi tên này cũng là toàn lực ứng phó, quyết phải bắn đứt mũi tên của Hiên Viên Thắng Tài.

Nhưng hắn không thể cam đoan mình có thể dùng một mũi tên sau khi bắn đoạn tên của Hiên Viên Thắng Tài, vẫn như cũ, có thể lại đi tiếp bắn trúng một con bồ câu. Hắn đúng là đã dốc hết toàn lực ra để phán đoán.

Một tiếng “két” vang lên!

Sở Hoan bắn trúng giữa mũi tên của Hiên Viên Thắng Tài, đem mũi tên của gã bắn đứt ngang. Lực đi vẫn còn, tiếp tục hướng về phía một con bồ câu nhắm thẳng tới. Nhưng mũi tên chỉ bay xẹt qua cánh con bồ câu làm rụng mấy cái lông chim, không đủ sức làm con bồ câu rơi xuống.

Sở Hoan nhíu mày lại.

Kỳ thật giữa sân những người hiểu tiễn pháp lúc này cũng biết, vừa rồi hai người bọn họ bắn ra hai mũi tên, có thể trên không trung bắn đứt đôi tên của đối phương, cũng là là chuyện cực kỳ giỏi rồi.

Hiên Viên Thắng Tài dùng mũi tên đầu tiên lớn tiếng dọa người. Sở Hoan mũi tên thứ hai cũng bắn đứt tên của Hiên Viên Thắng Tài, tuy rằng cũng khiến mọi người tán thưởng, nhưng so với Hiên Viên Thắng Tài thì vẫn còn thua một bậc.

Tuy nhiên, người hiểu tiễn pháp người cũng không ai dám coi khinh Sở Hoan. Hiên Viên Thắng Tài dù sao cũng là đồ đệ của Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu được xưng "Phá thiên cung” tiễn pháp đương thời ít có người sánh kịp. Hiên Viên Thắng Tài tiễn pháp không tầm thường, kỳ thật cũng là trong dự liệu của mọi người. Ngược lại, Sở Hoan trước đây vô danh tiểu tốt, ngay lúc này, có thể bắn đứt tên đang bay trong không trung, cũng được tính là giỏi rồi.

Lúc này không ít người trong lòng thầm nghĩ, cũng may mắn là Hiên Viên Thắng Tài xuất trận, nếu đổi thành tiễn thủ bình thường đi ra tỷ thí, mười phần là đã thua dưới tay Sở Hoan.

Hiên Viên Thắng Tài nghiêng đầu lại, trong mắt hiện ra tia tán thưởng:

- Sở Hoan, ngươi không tồi!

Lời này của gã phát ra từ trái tim, trước giờ đối với Sở Hoan có lẽ cũng có có chút khinh thị, giờ phút này, cảm giác đó đã biến mất..

Sở Hoan nói:

- Hiên Viên đại nhân mới đúng là lợi hại. Sở Hoan chậm hơn rồi.

Hiên Viên Thắng Tài tuy rằng đối với tiễn pháp của Sở Hoan cũng có chút tán thưởng, nhưng giờ phút này hai người so tiễn, tự nhiên sẽ không nhường. Hơn nữa, gã còn cực kỳ tin tưởng mình sẽ giành thắng lợi.

Hai người chỉ còn lại một mũi tên. Sở Hoan trên mặt tuy rằng vẫn là bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng biết mình muốn thủ thắng khả năng còn rất nhỏ.

Hiên Viên Thắng Tài tiếp theo còn có sự lựa chọn.

Gã vừa có thể kiên trì nhẫn nại, chờ Sở Hoan bắn trước, rồi một lần nữa bắn đứt mũi tên của Sở Hoan. Cho dù không thể bắn trúng bồ câu lần nữa, chỉ cần không cho Sở Hoan bắn trúng bồ câu, thì vẫn như cũ sẽ là người thủ thắng.

Gã cũng có thể không để ý Sở Hoan, tập trung bắn bồ câu. Chỉ cần bắn trúng một con bồ câu nữa, có hai bồ câu nơi tay, Sở Hoan tự nhiên là không thể có phép nhiệm màu đổi bại thành thắng.

Phần lớn quan viên xung quanh cũng đã hiểu Sở Hoan gần như không còn khả năng thắng cuộc.

Đúng vào lúc này, tất cả mọi người phát hiện, Sở Hoan đã buông dây cung, lôi một tấm vài từ trong áo ra, chậm rãi bịt chặt hai mắt mình lại.

Không ít người ngơ ngác nhìn nhau.

Sở Hoan đang ở thế hạ phong, lúc này, vẫn còn muốn bịt mắt lại, nhìn như là buông tay đánh cược một lần, nhưng hành động bịt mắt dường như có chút cố làm ra vẻ huyền bí.

Chẳng lẽ bịt mắt bắn tên so với việc mở to hai mắt ra nhắm thẳng vào mục tiêu sẽ dễ dàng hơn.

Hiên Viên Thắng Tài cũng có chút kỳ quái. Gã bị động tác bất ngờ này của Sở Hoan làm cho hồ đồ, bất giác nhíu mày lại, hơi do dự một chút, cũng lôi ra một tấm vải, giống như Sở Hoan, bịt hai mắt lại.

Đám quan viên xung quanh vừa kinh ngạc vừa cảm giác kích thích, chỉ có điều mọi người đều không đoán được hai người này rốt cuộc là định làm gì.

Sở Hoan bịt mắt lại thì cũng đã đành, Hiên Viên Thắng Tài vì sao cũng muốn che mắt lại?

Tuy nhiên, các võ tướng thì hiểu rõ.

Người luyện võ làm việc tuy rằng có chút lỗ mãng hơn so với văn nhân, nhưng người luyện võ cũng có cái khảng khái của họ. Loại này tỷ thí, chỉ cần trong lòng còn có võ đức, thì sẽ không chiếm tiện nghi. Sở Hoan che mắt, Hiên Viên Thắng Tài có võ đức, không muốn hơn Sở Hoan nên cũng chủ động che kín mắt lại, không ít người trong lòng đều âm thầm gật đầu. Người bộ tộc Hiên Viên quả nhiên không hổ là võ huân chi gia, dạy người luyện võ phải có võ đức, quả thật là xứng đáng để người ta tôn kính.

Hiên Viên Thắng Tài che kín mắt lại, trước mặt lập tức tối sầm. Gã tự tay cầm cung, cài tên, hai lỗ tai dựng thẳng lên, khí định thần nhàn, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, gã cũng ngừng thở lắng nghe, đã nghe Sở Hoan bên cạnh kéo cung, tiếng dây cung kéo căng nghe rất rõ ràng, âm thanh lọt hết vào tai Hiên Viên Thắng Tài.

Hiên Viên Thắng Tài cau mày lại, khi gã nghe thấy tiếng Sở Hoan buông dây cung, mày giãn ra, nâng cung bắn liền, động tác tự nhiên, phóng khoáng, lưu loát.

Gã đã nương theo tiếng động mà phán đoán phương hướng mũi tên của Sở Hoan. Cho nên không chút do dự xuất tiễn, thầm muốn nhanh chóng cắt đứt mũi tên này của Sở Hoan, khiến cuộc tỷ thí dừng ở đây.

Tên bay ra, chợt nghe bốn phía truyền đến tiếng ồn ào, lại nghe được có người lớn tiếng kêu lên:

- Sở Hoan lừa gạt!

Hiên Viên Thắng Tài nhíu mày lại, trong lúc đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, một tay kéo khăn bịt mắt xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy tên của mình bay vào không trung, còn tên của Sở Hoan thì không hề thấy bóng dáng.

Gã vội vàng nghiêng đầu sang bên cạnh, phát hiện trên mặt bàn vẫn còn một mũi tên.

Hiên Viên Thắng Tài thất thanh nói:

- Ngươi… là thả dây cung không…

Gã rốt cuộc đã hiểu, mình nghe tiếng kéo dây cung là không hề sai, nhưng Sở Hoan không cài tên, chỉ thả dây không.

Hiên Viên Thắng Tài nghe tiếng dây cung mà phán đoán độ mạnh yếu của mũi tên Sở Hoan bắn đi, vốn là công phu cực khó rồi. Ai biết Sở Hoan chỉ là thả dây không. Hiên Viên Thắng Tài đã bắn hết ba mũi tên, Sở Hoan vẫn còn lại một mũi tên.

Sở Hoan đã kéo khăn khăn che mặt xuống, không do dự, cài tên, giương cung, kéo dây cung, buông tay, tên bắn ra, động tác thuần thục. Lúc này Hiên Viên Thắng Tài không có bất kỳ mũi tên nào nữa, không còn khả năng uy hiếp đối với Sở Hoan. Mũi tên này Sở Hoan bắn ra không bị bất kỳ điều gì làm phân tân, toàn lực ứng phó, phát huy hết khả năng của mình.

Tiễn như sao băng, bắn trúng một con bồ câu, nhưng cũng không dừng lại, tiếp tục lao tới bắn trúng một con bồ câu khác trên đường đi.

Một mũi tên hai con chim bồ câu.

Tên từ không trung rơi xuống, hộ vệ vội vàng chạy tới, rất nhanh liền lớn tiếng bẩm báo:

- Tên Sở Hoan, một mũi tên hai con chim bồ câu. Hiên Viên Thắng Tài bắn tên vào khoảng không.

Không ai nghĩ ra mũi tên cuối cùng không ngờ lại xuất hiện biến cố như thế.

Sở Hoan dựa vào mũi tên cuối cùng đã chuyển bại thành thắng một cách ngoạn mục.

Chúng quan viên vẻ mặt khác nhau, châu đầu ghé tai, xì xầm to nhỏ, cố nhiên có người cho rằng Sở Hoan lừa gạt. Nhưng lại cũng có người thán phục tiễn pháp một mũi tên trúng hai con chim của hắn.

Hiên Viên Thắng Tài sau một lúc thất thần ngơn ngác, thấy Sở Hoan cúi người thi lên, rốt cuộc hồi phục hồi tinh thần, nhưng không hề chán nản mà cười ha hả, đi đến trước mặt hắn, chắp tay nói:

- Sở Hoan, ngươi chẳng những tiễn pháp cao minh, mà trí tuệ cũng hơn người, Hiên Viên Thắng Tài ta nhận thua!

- Tiễn pháp của Hiên Viên đại nhân hơn xa Sở Hoan.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Sở Hoan quả thật có đầu cơ trục lợi. Nhưng lẽ thường binh giả quỷ đạo, Sở Hoan chỉ còn cách như thế mời có cơ hội thủ thắng. Nhưng tiễn pháp của Hiên Viên đại nhân , Sở Hoan quả thật không so được. Hiên Viên đại nhân nếu muốn bắn bồ câu, một mũi tên trúng hai con chim cũng không khó khăn.

Hiên Viên Thắng Tài có thể bắn gãy mũi tên sau đó còn bắn trúng bồ câu, điều này so với việc một mũi tên song chim bồ câu còn khó khăn hơn. Sở Hoan nói như vậy là lời phát ra từ tâm can. Hắn biết Hiên Viên Thắng Tài quả thật có khả năng đó.

Hắn thả dây không, kỳ thật cũng là không còn biện pháp nào hơn.

Cũng may Hiên Viên Thắng Tài mắc mưu, hắn mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Có thể một mũi tên trúng hai chim bồ câu, không phải ai cũng làm được. Ngươi nói không sai, tranh tài có đôi khi không phải chỉ so dũng, còn còn cần đọ trí.

Một số người vốn đang chờ xem Hiên Viên Thawng Tài nổi cơn thịnh nộ vì bị lừa gạt, ai biết Hiên Viên Thắng Tài lại rộng rãi phoáng khoáng như thế. Chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn tỏ ra tán thưởng mưu trí Sở Hoan.

Sở Hoan cũng hiểu được Hiên Viên Thắng Tài mới đúng là bụng quân tử, người quang minh lỗi lạc. Từ đó có thể biết tư cách phẩm chất của Hiên Viên Thiệu. Hắn chắp tay nói:

- Hiên Viên đại nhân, nếu như sau này có cơ hội, kính xin đại nhân có thể chỉ điểm thêm cho tại hạ một chút tiễn pháp.

Hiên Viên Thắng Tài vỗ vỗ vào đầu vai Sở Hoan, cười nói:

- Chưa nói đến chuyện chỉ bảo, nếu có cơ hội sẽ cùng nhau luận bàn.

Gã đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:

- Sở Hoan, tiễn thuật của ngươi, là do ai dạy?

Sở Hoan ngẩn ra, ấp úng:

- Kỳ thật…

Trên mặt hắn thể hiện sự khó xử.

Hiên Viên Thắng Tài liền nói:

- Nếu không tiện nói thì thôi. À, ta nghĩ cũng phải là cao nhân chỉ điểm, chân chính cao nhân, xưa nay không màng danh lợi, nếu không có tiện, thì không cần nói.

Sở Hoan đáp:

- Đa tạ Hiên Viện đại nhân!

Tề Vương bên kia hưng phấn vô cùng, chạy đến bên cạnh Hoàng đế:

- Phụ hoàng, Sở Hoan liên tiếp tặng hai trận, đã qua cửa, trận thứ ba này không cần thực hiện nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.