Chương trước
Chương sau
Sở Hoan tuy rằng đêm qua uống không ít rượu, nhưng sáng sớm hôm sau vẫn vào nha môn. Hắn tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, còn chưa ấm chỗ, đã thấy Đậu Dịch cầm một phần công hàm đứng ở ngoài cửa, cung kính nói:

- Sở đại nhân!

Sở Hoan mời gã tiến vào, nhìn thấy công hàm trong tay Đậu Dịch, cười hỏi:

- Đậu đại nhân có việc gì?

Đậu Dịch đi thẳng vào vấn đề, đưa công hàm cầm trong tay ra:

- Đại nhân, xin ngài che ấn (đóng dấu) lên phía trên.

- Hả?

Sở Hoan gật đầu:

- Tốt, đúng rồi, đây là cái gì?

Đậu Dịch thấy Sở Hoan đáp ứng, mày hơi hơi giãn ra, cười nói:

- Đây là ngân lượng đã phê duyệt cho việc tu sửa Đồng Nhân quán, ty chức đã hạch toán lại. Hộ bộ Tào cũng đã xem qua, đại nhân chỉ cần che ấn, liền có thể cấp bạc xuống.

Sở Hoan gật gật đầu, cười nói:

- Đây là lần đầu tiên bản quan che ấn, đúng rồi, Đậu đại nhân, ngoại trừ che ấn, còn có việc gì khác phải lưu ý không?

- Đại nhân chỉ cần che ấn.

Đậu Dịch thanh âm và thái độ tỏ ra cung kính, nhưng ý tứ trong lời nói đã không còn cung kính.

Sở Hoan lại tựa hồ như không nghe thấy sự bất kính trong lời nói của Đậu Dịch, thật cẩn thận lấy tiểu ấn hình vuông từ trong ngực ra, vừa hà hơi thổi thổi vừa mở công hàm, nhìn lướt qua, cười hỏi:

- Đậu đại nhân, Đồng Nhân quán là phải dùng vàng sửa chữa và chế tạo sao?

Đậu Dịch hơi nhíu mày, nói:

- Đại nhân nói vui rồi. Tuy nhiên sửa chữa và chế tạo như thế nào là chuyện của Lễ bộ và Công bộ. Hộ bộ chúng ta chỉ cần hạch toán, cho ý kiến phúc đáp về ngân lượng là được. Đúng rồi, đại nhân mau che ấn, cái này phải giao phó cho Kim bộ Tào, để sớm đưa bạc cho bọn họ. Sứ đoàn Tây Lương trong vòng hai tháng nữa có thể đến nơi. Thời hạn hoàn thành Đồng Nhân quán gấp lắm rồi. Chúng ta không thể làm chậm công trình của Công bộ.

Sở Hoan liên tục gật đầu:

- Đậu đại nhân nói chính phải. Đây là đại sự, trì hoãn không được.

Nhưng hắn vẫn không che ấn, ngược lại, tựa vào ghế trên, cười tủm tỉm nhìn Đậu Dịch hỏi:

- Đậu đại nhân, bản quan bỗng nhiên nghĩ đến một việc, không biết Đậu đại nhân có vui lòng chỉ giáo?

- Sở đại nhân cứ nói!

- Đậu đại nhân ở Hộ bộ, có biết hiện giờ trên thị trường gạo bao nhiêu bạc một bao?

Sở Hoan hỏi một cách khiêm tốn.

Đậu Dịch ngớ người, có chút kỳ quái nhưng vẫn nói:

- Trên dưới một trăm lượng bạc.

Một bao gạo thời Đại Tần tương ứng trên dưới 100 cân.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm hỏi lại:

- Nếu một gia đình năm miệng ăn, một ngày đại khái cần bao nhiêu cân gạo?

Đậu Dịch mặc dù có chút chán nản, nhưng Sở Hoan đã hỏi, chỉ có thể trả lời:

- Cái này cần xem năm miệng ăn của gia đình đó như thế nào, người lớn hay trẻ em. Nếu năm người đều đều đã trưởng thành, ba bát mới đầy bụng, thì… đại khái cần một cân gạo.

- Thì ra là thế.

Sở Hoan bấm ngón tay lầm bầm tính toán rồi nói:

- Một lạng bạc một thạch gạo, nhà năm miệng ăn cần một cân rưỡi gạo, như vậy hai tháng đại khái cần một thạch gạo, một năm trôi qua, năm sáu lạng bạc đủ để một hộ năm miệng ăn có được cơm gạo để ăn.

Đậu Dịch thấy Sở Hoan đang lầm bầm lầu bầu, nhịn không được nói:

- Đại nhân, ấn này ngài xin hãy chấm vào, ty chức còn phải đưa đến cho Kim bộ xem, như thế này người Công bộ chỉ sợ sẽ tìm tới tận cửa rồi.

Sở Hoan cười khoát tay nói:

- Không cần vội.

Lại nói tiếp:

- Đậu đại nhân có biết hay không, bản quan trước kia đi qua không ít địa phương. Rất nhiều dân chúng đừng nói nhất đến ngày ba bữa, mà ngày hai bữa cũng là cả vấn đề đấy. Hơn nữa bọn họ cũng không có khả năng ăn toàn bộ cơm tẻ, mà là kiếm được một chút gạo lức, phối hợp lá cây nấu cháo ăn... Trong kinh, nhà năm miệng một ngày dùng xấp xỉ một cân gạo, nhưng có nhiều nơi một cân gạo cũng đủ mười miệng ăn, ngài tin hay không?

Đậu Dịch nhíu mày, nói:

- Ý của đại nhân, ty chức không hiểu.

Sở Hoan thở dài:

- Đậu đại nhân, tu sửa Đồng Nhân quán, cần ba mươi lăm vạn lượng bạc, việc này có nhầm lẫn gì hay không?

Thân hình hắn hơi nghiêng về phía trước:

- Chẳng lẽ Đồng Nghiệp quán tất cả đều phải dùng hoàng kim tạo ra? Vậy còn gọi Đồng Nghiệp quán làm gì, gọi luôn Hoàng Kim quán đi.

Đậu Dịch miễn cưỡng cười nói:

- Đại nhân đã hiểu lầm, Đồng Nhân quán không phải là dùng hoàng kim tu sửa, chỉ có điều tu sửa tốn rất nhiều vật tư, cần hao phí vàng bạc mà thôi.

- Hả?

Sở Hoan xoa xoa cái trán, nhìn như lau mồ hôi, nhưng cái trán lại không có giọt mồ hôi nào, cười nói:

- Bản quan hồ đồ rồi. Bản quan cũng có hỏi qua, Đồng Nhân quán tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng không coi là khổng lồ, tổng cộng toàn bộ xung quanh đại viện có 123 gian phòng, Đậu đại nhân, ta nói không sai chứ?

Đậu Dịch thái độ gần như chẳng có chút kiên nhẫn nào, nhưng vẫn gật đầu.

- Bản quan còn biết, ở kinh thành mua một tòa nhà, sân trước sân sau, cùng hai ba mươi gian phòng, tính cả mảnh đất vị trí không xấu cũng chỉ hơn một ngàn lượng bạc, việc này không sai chứ?

Sở Hoan bất động thanh sắc hỏi.

Đậu Dịch nhịn không được nói:

- Đại nhân đến cùng là muốn nói cái gì, vì lời nói của đại nhân ty chức nghe không hiểu?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Đậu đại nhân sao lại không hiểu? Mua một tòa nhà, chỉ cần ngàn lượng bạc. Hiện giờ tu sửa một chỗ đã xây xong như Đồng Nhân quán lại phải hao phí ba mươi lăm vạn lượng bạc. Đậu đại nhân, chuyện này có phải hay không đã hồ đồ rồi? Đồng Nghiệp quán ngay cả mảnh đất để cất lên cũng đã có, chỉ cần sửa chữa thêm chút, lại phải hao phí món tiền khổng lồ như thế. Bản quan thật sự không rõ rốt cuộc là sửa chữa kiểu gì? Nếu không phải ở phía ngoài tráng bằng vàng, bản quan nghĩ không ra vì sao phải tốn chừng ấy bạc?

Đậu Dịch sắc mặt khẽ biến, nói:

- Sửa chữa như thế nào, đây là chuyện của Công bộ. Hộ bộ chúng ta không cần phải quan tâm đến.

- Đúg là chúng ta không cần phải quan tâm, nhưng bạc từ chỗ chúng ta mà đi ra ngoài, vì sao phải tiêu tốn chừng ấy bạc thì chúng ta phải quan tâm đấy.

Sở Hoan tựa vào ghế trên, thản nhiên nói:

- Ba mươi lăm vạn lượng bạc, là con số khổng lồ, tất cả đều đổi thành bạc thỏi dát ở Đồng Nhân quán chỉ sợ cũng bày không hết.

Hắn giương mắt nhìn Đậu Dịch liếc mắt một cái, hỏi:

- Đậu đại nhân, các ngài hạch toán phí dụng sửa chữa Đồng Nghiệp quán có phải là đã tính sai không?

Đậu Dịch trên mặt rốt cuộc không nén được giận, trầm giọng nói:

- Sở đại nhân, lời này của ngài là có ý tứ gì? Là nói ty chức làm việc bất lợi?

- Bản quan có ý tứ này sao?

Sở Hoan hỏi ngược lại:

- Bản quan chỉ nói là tốn chừng này bạc có chút không đúng mà thôi. Đậu đại nhân phải biết, ba mươi lăm vạn lượng bạc, có thể mua bao nhiêu gạo? Có thể giúp cho bao nhiêu dân chúng có cơm ăn? Một cái hành quán mà tiêu tốn hết dăm ba vạn lượng bạc cũng đã nghe rợn cả người, mấy chục vạn lượng bạc, quả thực là hay nói giỡn.

Đậu Dịch há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời nói không ra lời, thật vất vả mới khôi phục được tinh thần để nói tiếp:

- Sở đại nhân, Đồng Nhân quán chính là hành quán ngoại bang của Đại Tần ta, không phải phòng xá bình thường. Nơi đó một viên gạch, một cọng cây ngọn cỏ, đều phải cực kỳ chú ý, tuyệt đối không thể so đo với phòng xá bình thường phòng xá được

Sở Hoan cười nói:

- Nói như thế, Đậu đại nhân chẳng những là quan viên của Hộ bộ mà còn là người của Công bộ?

- Đại nhân vì sao lại nói vậy?

- Nếu không phải là quan viên của Công bộ, Đậu đại nhân vì sao lại quen thuộc từng viên gạch ngọn cây của hành quán? Còn nói cái gì mà không giống với phòng xá bình thường?

Sở Hoan sờ lên cằm, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ Đại Tần ta còn có chuyên môn sắp đặt hầm trú ẩn, dùng riêng cho việc chế tạo Đồng Nhân quán ngói?

Đậu Dịch vốn đã định kiên trì nhẫn nại tiếp chuyện Sở Hoan nói chuyện, nhưng giờ phút này không còn kiềm chế được nữa, nói:

- Đại nhân, ngân lượng của công trình này đã hạch toán xong. Hộ bộ Tào cũng đã hạch chuẩn. Thượng thư đại nhân cũng đã biết đến. Tốt nhất đại nhân hãy đóng ấn vào, ty chức còn đi làm việc ban sai.

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Nói như thế, Độ chi Tào là Đậu đại nhân làm chủ?

Đậu Dịch cau mày lại:

- Đại nhân nói, ty chức không đảm đương nổi. Tuy nhiên trước kia Dương Đồng Dương đại nhân không hỏi nhiều, hết thảy ty chức xử lý. Dương đại nhân chỉ cần che ấn nữa thôi.

- Dương Đồng là Dương Đồng, bản quan là bản quan.

Sở Hoan gằn giọng:

- Đậu chủ sự có lẽ quên, hiện giờ Độ Chi Tào là bản quan ở làm chủ. Bản quan cảm thấy khoản này có chút không đúng, muốn hỏi rõ ràng, có phải vẫn là trong phạm vi chức quyền của bản quan hay không?

Đậu Dịch thấy Sở Hoan thanh âm trở nên lạnh lùng, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cười lạnh nói:

- Nói như thế, Sở đại nhân là cảm thấy ty chức làm việc sai. Ngài nói hạch toán sai, là ám chỉ chỉ ty chức mất chức?

Sở Hoan mặt không thay đổi sắc mặt, nói:

- Cũng không phải có ý đó. Đậu chủ sự, bản quan mới đến, vừa mới chủ trì Độ Chi Tào, rất nhiều chuyện còn không rõ, có lẽ thật sự là bản quan kiến thức nông cạn rồi. Không bằng như vậy đi, người Công bộ cần ba mươi lăm vạn lượng bạc, ngươi khiến bọn họ làm một cái danh sách, kê lại chi tiết tỉ mỉ các hạng mục một cách rõ ràng. Bản quan thật muốn biết, ba trăm ngàn lượng bạc rốt cuộc là dùng vào việc gì. Nếu quả thật cần một số lượng khổng lồ như thế, bản quan không còn lời nào để nói, chắc chắn che ấn!

Đậu Dịch thần sắc lạnh hẳn, hỏi:

- Nói như thế, hôm nay Sở đại nhân không định che ấn?

- Bản quan đã nói rõ rồi!

- Sở đại nhân chớ quên, Thánh Thượng hạ chỉ tu sửa Đồng Nhân quán, là để thể hiện oai danh Đại Tần ta. Sở đại nhân nếu không che ấn, Công bộ sẽ không thể an bài thi công.

Đậu Dịch thần sắc không tốt:

- Nếu hoàn thành chậm, Hộ bộ chúng ta cũng thoát không khỏi liên quan.

- Ngươi chỉ là một Chủ sự, nếu muốn trách tội sẽ tìm đến bản quan trước.

Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên nói:

- Đậu chủ sự, bản quan muốn nhắc nhở ngươi, ngươi hỗ trợ bản quan xử lý việc ở Độ Chi Tào, đúng vậy, nhưng đừng quên, Độ Chi Tào là bản quan chịu trách nhiệm, cũng không phải là Đậu chủ sự ngươi.

Đậu Dịch hừ lạnh một tiếng, nói:

- Sở đại nhân nếu đã nói như vậy, ty chức không biết nói gì nữa. Sở đại nhân đến Độ Chi Tào chưa được ba ngày, đã hoài nghi khả năng xử lý công việc của ty chức. Đã như thế, ty chức cũng không dám hầu hạ, ty chức đi báo cáo Bộ Đường đại nhân, mời Bộ Đường đại nhân cho ty chức rời khỏi Độ Chi Tào. Tránh làm chậm trễ chuyện lớn.

Sở Hoan cau mày:

- Đậu chủ sự muốn rời đi?

- Sở đại nhân khiến trái tim ty chức băng giá.

Đậu Dịch nói:

- Hạch toán chi phí cho Đồng Nhân quán không phải chỉ mình ty chức làm. Độ Chi Tào có không ít người đều lo lắng cố sức, hiện giờ chúng ta vất vả hạch toán ra kết quả thế này, đại nhân lại hoài nghi, không chỉ khiến ty chức đau long, chỉ sợ các đồng nghiệp khác ở Độ Chi Tào cũng đều phát lạnh trong lòng. Ty chức phải đi, bọn họ cũng không chắc sẽ lưu lại... Sở đại nhân nếu nói chủ trì Độ Chi Tào, như vậy, xin mời Sở đại nhân chính mình dốc hết sức lao động đi!

Nói tới đây, trong mắt y hiện ra vẻ đắc ý, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan.

Sở Hoan nháy mắt hiểu được, Đậu Dịch đây là muốn dùng oai ép mình vào khuôn khổ.

Hắn vừa mới nhậm chức, lúc này nếu phần lớn quan viên Độ Chi Tào rời đi, không nói đến anh hưởng đến công việc tại Độ Chi Tào, mà danh dự và uy tín của hắn chắc chắn sẽ bị đả kích rất lớn.

Quan mới nhận chức, rất nhiều cấp dưới lại phải rời khỏi, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người nhạo báng Sở Hoan vô năng.

Đậu Dịch nói ra mấy lời này, nghe rất đơn giản, nhưng Sở Hoan cũng đã hiểu được. Đối phương chỉ sợ sớm đã chuẩn bị xong phương pháp đối phó. Nếu là mình thuận theo thì thôi, một khi trở ngại chuyện của bọn họ, bọn họ sẽ vận dụng các loại chiêu số ép mình đi vào khuôn khổ. Chỉ sợ vị Đậu chủ sự này trong lòng đã sớm chuẩn bị hết mọi kế sách biến mình thành tượng gỗ mặc cho gã được tùy ý làm gì thì làm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.