Chương trước
Chương sau
Mỗi người đều mang tâm tư như vậy, giờ phút này làm sao còn lo lắng vì Đậu Dịch mà trợ uy? Tên Phán quan đứng ra muốn cùng Đậu Dịch cùng tiến cùng thoái lúc này lòng ngập tràn ân hận, u oán liếc nhìn Đậu Dịch một cái.

Đậu Dịch giờ mới hiểu nhân tâm dễ tán, trong lòng cũng kinh hãi, cố tự trấn định, nhìn chằm chằm Sở Hoan, cười lạnh nói:

- Phải đi, thì cũng phải Bộ Đường đại nhân đồng ý mới được, không phải Sở đại nhân định đoạt.

Gã biết, trận đấu này mình đã bị đánh bại.

Gã cũng biết, trước khi nói ra câu đó, uy vọng tất nhiên bị hao tổn, nhưng gã hiểu hơn, vị trí Chủ sự Độ Chi Tào không phải là nhỏ. Vị trí này vạn không thể mất. Bất kể như thế nào, cho dù mình mất mặt, cũng không thể để Sở Hoan thực hiện được.

Sở Hoan đã lạnh nhạt nói:

- Đậu Chủ sự, Độ Chi Tào cũng không phải là chợ. Ngươi muốn ở lại cứ ở lại muốn đi thì đi mà được sao? Hôm nay bản quan nói rõ. Ngươi không đi cũng phải đi. Ngươi muốn lưu lại, Độ Chi Tào cũng không tha cho ngươi.

- Dựa vào cái gì?

Đậu Dịch cười ha hả:

- Chỉ bằng ngươi? Ngươi chức quan chỉ cao hơn ta một cấp, đã muốn đem ta bức khỏi Độ Chi Tào? Quả thực là nằm mơ.

- Không phải nằm mơ.

Sở Hoan lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh:

- Quan lớn một cấp, đó cũng là cấp trên của ngươi. Ngươi dưới phạm thượng cấp trên đã là phạm vào tội lớn. Hơn nữa báo sổ sách không rõ, cãi lời thượng mệnh, lại tụ tập mọi người gây rối, lấy việc rời khỏi Độ Chi Tào áp chế bản quan. Tất cả những tội này, ngươi còn muốn bỏ qua?

Đậu Dịch ném cái bọc đồ xuống đất, đưa tay chỉ vào Sở Hoan, âm thanh lạnh lùng nói:

- Độ Chi Tào cũng không phải là là thiên hạ của Sở Hoan ngươi. Nơi đây không chấp nhận cho ngươi làm càn... !

Giọng gã còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy thân hình Sở Hoan đột nhiên chớp động, không đợi mọi người kịp phản ứng, Sở Hoan đưa tay phải ra dễ dàng nắm lấy ngón tay của Đậu Dịch.

Đậu Dịch đưa ngón tay phải chỉ vào Sở Hoan, bị Sở Hoan bắt lấy, còn chưa hiểu vì sao lại thế đã thấy toàn tâm đau nhức, nghe được "răng rắc" hai tiếng vang lên. Cái gọi là tay đứt ruột xót, cơn đau xé ruột nháy mắt truyền khắp toàn thân. Đậu Dịch lập tức kêu lên thảm thiết, xung quanh tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc. Có ít người còn không thấy rõ phát sinh chuyện gì, Sở Hoan đã đá ra một cước đúng ngay giữa ngực Đậu Dịch. Đậu Dịch thân thể chấn động lui về sau mấy bước. Đám quan lại phía sau hốt hoảng tản ra. Đậu Dịch đặt mông ngồi ngay đó, ngực trong lúc nhất thời bị đè nén không ngừng, hô hấp không nổi, mặt đỏ bừng.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin. Tuy nói các bộ phận nha môn cũng không thiếu được tranh đấu gay gắt, nhưng loại dùng võ trị tội hạ cấp này đúng là rất hiếm thấy. Sở Hoan ra tay vô cùng đột ngột, đợi cho Đậu Dịch ngã ngồi tại mặt đất, xung quanh đúng là yên tĩnh một mảnh, không có một chút tiếng động.

Sở Hoan vỗ vỗ tay, sửa sang lại xiêm y, chán ghét nhìn Đậu Dịch liếc mắt một cái, nói lầm bầm: "Con mẹ nó, bố ghét nhất bị chỉ tay vào người”.

Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân vang. Từ ngoài cửa viện tràn vào một đám người. Dẫn đầu chính là Hộ bộ Thượng thư Hồ Bất Phàm. Bên người đi theo vài tên quan viên Hộ bộ. Hộ bộ Thị lang Lang Vô Hư nhìn thấy cảnh tượng trong viện, đi đến đầu tiên chỉ vào Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Sở Hoan, ngươi đây là muốn tạo phản sao?

Y mới vừa rồi ở ngoài viện Độ Chi Tào nghe lén động tĩnh trong viện, cảm giác Đậu Dịch đang ở hạ phong, biết sự tình có chút không ổn, vội vàng đi tìm Hồ Bất Phàm. Hồ Bất Phàm nghe nói lại thật đúng là lo lắng Sở Hoan sẽ lật đổ Đậu Dịch, vội vàng chạy tới, vào sân, liền nhìn thấy Đậu Dịch đang ngồi dưới đất thở không nổi.

Sở Hoan thấy đám người Hồ lại đây điềm tĩnh tự nhiên. Trong lòng cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, biết bọn họ nhất định không kiềm chế nổi cho nên mới chạy tới. Hắn tiến lên hai bước, chắp tay nói:

- Ty chức bái kiến Bộ đường đại nhân, Thị lang đại nhân!

Lang Vô Hư chỉ vào Đậu Dịch, hướng Sở Hoan lớn tiếng quát hỏi:

- Sở Hoan, ngươi nói xem đây là có chuyện gì? Ngươi dám ẩu đả mệnh quan triều đình, ngươi đây là muốn tạo phản sao?

- Tạo phản?

Sở Hoan tỏ ra kinh ngạc:

- Thị lang đại nhân cớ gì nói ra lời ấy? Đậu Dịch có ý đồ tập kích ty chức, ty chức chỉ là tự vệ mà thôi, tại sao lại nói là tạo phản?

- Tập kích?

Lang Vô Hư cả giận nói:

- Hắn tập kích ngươi khi nào?

- Hắn vươn ngón tay hướng ty chức tập kích, chẳng lẽ là ty chức đã hiểu lầm?

Sở Hoan nhíu mày:

- Ty chức xem tư thế đó giống như là có luyện qua Chỉ pháp, cho nên ra tay phản kích.

Lang Vô Hư dậm chân nói:

- Nói hươu nói vượn. Đậu Dịch là văn nhân, khi nào luyện võ qua công?

Sở Hoan một bộ bừng tỉnh, nói:

- Thì ra là thế, đó là hạ quan đã hiểu lầm.

Hắn lập tức lại nói:

- Bộ đường đại nhân, Thị lang đại nhân, ty chức đang muốn mời hai vị đại nhân làm chủ, kính xin hai vị đại nhân chủ trì công đạo!

Đậu Dịch đang như kẻ hết hơi, nghe Sở Hoan nói như vậy, gần như muốn hộc máu. Gã bị Sở Hoan đá một cước, thiếu chút nữa chết rồi. Hơn nữa xương ngón tay hoàn toàn bẻ gãy , lúc này vẫn đau nhức toàn tâm, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra. Sở Hoan lại ở bên kia lại thỉnh cầu chủ trì công đạo, gã chỉ muốn luồn lên xé Sở Hoan thành mảnh nhỏ.

Hồ Bất Phàm rốt cục chắp hai tay sau lưng tiến lên đây, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:

- Càn quấy!

Lão liếc Sở Hoan, mày cau lại:

- Sở Hoan, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Độ Chi Tào công vụ bề bộn, vì sao tất cả mọi người đều tụ ở trong này? Đây rốt cuộc là làm cái trò gì?

Sở Hoan cười khổ nói:

- Bộ đường đại nhân, Đậu Dịch ỷ thế lão thần, làm nhục hạ quan hết sức. Hạ quan cực lực nhường nhịn, hắn lại được một tấc muốn tiến một thước, còn cổ động quan viên lớn nhỏ của Độ Chi Tào tiến đến áp chế. Cũng may tất cả mọi người đều hiểu lí lẽ, không bị hắn mê hoặc. Hắn cầm công hàm tiến đến, buộc hạ quan che ấn. Hạ quan chỉ hỏi một câu, hắn liền la hét phải rời khỏi Độ Chi Tào... Bộ đường đại nhân, hạ quan đầy bụng ủy khuất không chỗ kể ra, kính xin Bộ đường đại nhân chủ trì công đạo a!

Hồ Bất Phàm nói:

- Đậu Dịch làm việc xưa nay điềm đạm, chắc chắn, vì sao lại không biết nặng nhẹ như thế?

Đậu Dịch thấy Hồ Bất Phàm nói như vậy, khó nhọc đưa tay ra:

- Bộ đường đại nhân, là Sở Hoan lấy công mưu tư, không ưa… không ưa ty chức, muốn bức ty chức rời đi...

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, hạ quan đúng là không ưa người này, nhưng cũng không lấy công mưu tư. Hạ quan và hắn đến hôm qua mới biết nhau, căn bản chưa thể có tư oán. Người này có ý đồ ở Độ Chi Tào một tay che trời, dưới phạm thượng, hạ quan tự nhiên không thể ưa.

Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một phần công hàm, trình lên Hồ Bất Phàm:

- Bộ đường đại nhân mời xem, cái này chính là hắn hạch toán ra phí dụng sửa Đồng Nhân quán, cao tới ba mươi lăm vạn lượng. Trong đó chỉ có tổng phí dụng, mà không có một con số chi tiết cụ thể nào. Hạ quan hỏi đến, hắn lại cự không giao. Xin hỏi Bộ đường đại nhân, hạ quan thân là Độ Chi Tào Chủ sự, hỏi đến việc này, có hay không có gì sai?

Hồ Bất Phàm sắc mặt có chút khó coi, trầm ngâm một trận, lập tức khua tay nói:

- Tất cả giải tán đi, hãy đi làm việc của mình.

Rồi lão đi vào trong phòng mình, quay đầu lại nói:

- Sở Hoan, ngươi theo bản quan!

Hai người vào trong phòng. Hồ Bất Phàm thuận tay đóng cửa lại, lúc này mới cầm công hàm ngồi xuống ghế ở chính đường, trên mặt thần sắc hòa hoãn một ít, hướng Sở Hoan hòa nhã nói:

- Sở Chủ sự, ngồi xuống nói chuyện.

Sở Hoan chắp tay ngồi xuống.

Hồ Bất Phàm hơi trầm ngâm một lát mới cười nói:

- Việc hôm nay không nên để lan truyền ra ngoài kiến cho các bộ phận khác chê cười. Chúng ta đều là người trong nhà, có việc gì đóng cửa bảo nhau là được.

Sở Hoan cung kính:

- Đại nhân nói đúng!

Hồ Bất Phàm đem công hàm đặt ở trên bàn, cười nói:

- Sở Chủ sự có điều không biết, Đậu Dịch người này tính cách có chút lạ, nhưng làm việc vẫn là kiên định đấy. Hắn nếu hạch toán ra phí dụng như vậy chắc không có sai sót. Hiện giờ Đồng Nhân quán đang đợi bạc tu sửa, đây là Thánh Thượng tự mình ban xuống ý chỉ. Việc liên quan đến quốc thể, không thể qua loa. Ấn này, trước cứ đóng xuống, giao cho Đậu Dịch đi xử lý. Nếu Đậu Dịch dưới phạm thượng Sở Chủ sự, bản quan cũng sẽ không như vậy bỏ qua, chắc chắn khiến hắn hướng Sở Chủ sự xin lỗi. Đều là người trong nhà, ra vào gặp mặt, không cần sinh hiềm khích. Sở Chủ sự a, ngươi nói đạo lý này có đúng hay không?

- Đại nhân lời ấy sai rồi!

Sở Hoan lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Công hàm này hạ quan tạm thời vẫn không thể đóng. Về Đậu Dịch, hạ quan cảm thấy hắn không thích hợp ở lại Độ Chi Tào, chuyện này, hắn cũng không có quyền xen vào rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.