Hiện giờ Sở Hoan rất không cao hứng.
Đến khi bóng đen kia phát ra tiếng rít gào điếc tai, Sở Hoan mới hiểu được, bóng đen ở góc phòng căn bản không phải người, mà là một con dã thú, là một con hổ vua các loài thú.
Hắn nghìn tính vạn tính, cho dù thế nào cũng không tính đến không ngờ một con hổ chờ trong nhà giam này.
Lúc này hắn mới hiểu được, vì sao vừa rồi vị huynh đài này không cho biết tên họ, bởi vì một tiếng hổ gầm này, đủ khiến tất cả mọi người biết rõ tên họ của gã.
Hổ gầm như sấm, Sở Hoan biết chuyện lớn không xong, hắn là người gạn gàng linh hoạt, không nói hai lời, cảm thấy mãnh hổ kia đang nhào về phía mình, chợt tránh qua bên, nâng một cước đạp về cánh cửa kia.
Một cước này dùng lực rất lớn, vốn tưởng rằng một cước có thể đá văng, ai biết cánh cửa này nhìn qua không phải rất dày, nhưng lại rất chắc chắn, một cước đi qua, tuy rằng chấn động một cái, nhưng cửa gỗ cũng không bị đá mở.
Hắn đá một cước không văng cửa, con mãnh hổ kia lại không khách khí, mang theo một trận gió tanh nhào tới, kình phong vù vù, hổ gầm như sấm, tuy rằng trước mắt nhìn không thấy vật, nhưng Sở Hoan hoàn toàn có thể cảm giác được vị trí của con mãnh hổ này, căn phòng này không lớn, hơn nữa tối đen, hắn cũng không thể ra tay, chỉ có thẻ lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát con mãnh hổ này nhào tới.
Mãnh hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201891/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.