Chương trước
Chương sau
Kinh thành Lạc An là trung tâm đế quốc, đủ loạn quan lại tập hợp, phủ đệ trong kinh rất nhiều, nhưng phủ đệ xa hoa nhất ngoài cung, tất nhiên không có bất kỳ phủ đệ nào có thể so sánh với phủ Thái Tử, cho dù rất nhiều người biết rằng, An Quốc Công giàu ngang một nước, nhưng quy mô phủ An Quốc Công vẫn không thể so sánh với phủ Thái Tử.

Sở Hoan đi theo Doanh Nhân vào phủ Thái Tử, xuống xe ngựa, nhìn thấy đầu tiên là hai con sư tử lớn trước cửa, thái độ hung dữ, khí thế coi rẻ sinh linh thiên hạ.

Phủ Thái Tử vô cùng rộng rãi, lúc tới hai con đường gần phủ Thái Tử, ven đường kiểm tra nghiêm khắc, Tôn Đức Thắng có ấn phù của Tề Vương, nếu không căn bản không tiếp cận được phủ Thái Tử.

Trí nhớ của Sở Hoan đối với Thái Tử, vẫn là lúc còn ở Trung Nghĩa Trang, năm đó Thái Tử Doanh Tường ác chiến một trận ở Trung Nghĩa Trang, nghe nói bị trọng thương, tuy rằng đó chỉ là chuyện xưa, nhưng cũng khiến Sở Hoan hiểu được Doanh Tường là một người vũ dũng.

Trước cửa có phủ vệ cao lớn, Tôn Đức Thắng xuống ngựa trước, đi đến nói hai câu với phủ vệ, một gã phủ vệ vội vàng vào phủ. Doanh Nhân không vội xuống xe, chỉ cười nói với Sở Hoan:

- Thái Tử ca ca nơi này bảo vệ nghiêm khắc, muốn vào phủ Thái Tử, thì không dễ dàng, ngay cả ta là đệ đệ, trước khi vào phủ cũng phải thông báo.

Sau nửa ngày, mới nhìn thấy một gã đại hán đi ra từ trong phủ, nhìn bộ dáng chẳng qua ba mươi bốn mươi tuổi, mặc trang phục màu đen, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, đứng trước cửa phủ chắp tay nói:

- Thống lĩnh Hộ vệ phủ Thái Tử Điền Hậu phụng lệnh chờ đón Tề Vương điện hạ!

Lúc này Doanh Nhân mới cùng Sở Hoan xuống xe ngựa, phân phó Tôn Đức Thắng:

- Đao ở nơi nào?

Tôn Đức Thắng vội vàng mang tới một cái hộp gỗ hình dài, lúc này Doanh Nhân mới bước vào trong phủ, Điện Hậu dẫn đường phía trước. Sở Hoan nhìn bước chân Điền Hậu, hạ bàn cực kỳ vững chắc, hơn nữa người này đeo một cây đao bên hông, cây đao kia rất đặc biệt, dường như nhỏ hơn đao bình thường rất nhiều.

Doanh Nhân nhìn thấy Sở Hoan nhìn chằm chằm cây đao kia, ghé sát vào thấp giọng nói:

- Ngươi có biết cây đao trên lưng hắn gọi là đao gì không?

Sở Hoan lắc đầu, Doanh Nhân cười nói:

- Quỷ đao!

- Quỷ đao?

Sở Hoan thất thanh nói, giọng nói hơi to, Điền hậu quay đầu, liếc Sở Hoan một cái, hơi nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì thêm.

Sở Hoan thất thanh, cũng không phải không có nguyên nhân, hắn từng nghe qua từ miệng Vệ Thiên Thanh, triều đình có bát đại cao thủ Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, Phá Thiên Cung là Hiên Viên Thiệu, cũng là cao thủ đứng đầu, trong Tứ Thương, Sở Hoan chỉ biết Hàn Tam Thông đang tiễu trừ Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc Đạo hiện giờ chính là Tu La Thương đứng hàng thứ ba, còn Tam Đao, dựa theo thứ tự là Cuồng Đao, Quỷ Đao và Bá Đao, Cuồng Đao Phong tướng quân đã mất, còn lại hai cao thủ đại đao.

Doanh Nhân nói Điền Hậu đeo ‘Quỷ Đao’ bên hông, Sở Hoan liền nghĩ đến Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, chẳng lẽ người đàn ông cao lớn trước mắt này là Quỷ Đao trong Tam Đao?

Phủ Thái Tử quả nhiên thật lớn, cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, tiểu tạ thính hương, ba người đi nửa ngày trong phủ Thái Tử, lúc này mới đến một viện, vào bên trong, Sở Hoan cảm thấy ánh sáng nơi này dịu dàng, hết sức thoải mái, nhưng không thấy ngọn nến đèn lòng, khóe mắt quét qua, mới phát hiện nóc nhà đại sảnh lóe ra hào quang rực rỡ, giống như lá vàng rải lên, phía trên khảm mấy hạt chây lớn chừng quả đấm của đứa bé, hạt châu kia tản ra ảnh sáng dịu dàng, vàng lá phản quang, cấu tạo như thế, khiến cho xanh vàng rực rỡ, Sở Hoan mơ hồ cảm thấy, mấy hạt châu phía trên kia, chín phần mười chính là dạ minh châu trong truyền thuyết, loại dạ minh châu này vô cùng quý giá, vô số hạt châu trên đỉnh, đi dưới ánh sáng sa hoa như vậy, chỉ sợ không có mấy người.

Từ đại sảnh đi tới phía trước, một loạt bình phong rất dài lấp kíp giống như tường, phía trên bình phong đều là sơn thủy cầm điêu, dưới ánh sáng dạ minh châu, trông rất sống động.

Vượt qua bình phong, phía trước sáng ngời, chỉ thấy một bức tranh thật lớn đối diện, khung đều màu vàng, trong bức họa ở giữa, có núi giả, có ao, có cây bồ đề tơ vàng, có trúc xanh, có cầu nhỏ, có đình các, có bãi cỏ xanh, hơn nữa cũng có cảnh đêm, nhìn qua vô cùng mờ ảo, khiến người ta cảm thấy lạc vào cảnh giới kỳ lạ, phía dưới bức họa kia, có một chiếc giường mềm, trên giường đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt bàn cờ, hai người đang đánh cờ trên giường mềm.

Một người bên trái, mặc áo bào rộng, xếp bằng trên giường, tóc không buộc lại, mà xõa ra sau gáy, dùng một sợi dây kẹp lại, người bên phải lại là nữ nhân.

Nhìn thấy nữ nhân kia, bước chân Sở Hoan dừng lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Người phụ nữ này mặc áo gấm màu trắng, bên ngoài khoác một mảnh lụa màu xanh nhạt, phía dưới là chiếc váy lá cây, dưới ánh sáng dạ minh châu dịu dàng, giống như ánh trăng ở trên giường, nổi lên thân thể mềm mại dịu dàng tính cảm mê người của nàng. Mái tóc đen của nàng chỉ dùng một sợi dây màu xanh buộc lên, có vẻ rất ngắn gọn lại quyến rũ, một bàn tay nhỏ bé nhặt một quân cờ đen đặt lên bàn, trắng đen rõ ràng, nước sơn đen, ngọc thủ càng trắng.

Quần áo chất liệu thượng đẳng, bao lấy thân hình lồi lõm mê người của nàng, tràn ngập các loại màu sắc, dường như chim loan sống trên giường, mị hoặc chúng sinh, mỹ nhân khiến cảnh đẹp của bức họa lớn ảm đạm thất sắc, mấy viên dạ minh châu vô giá trong phòng so sánh với mỹ nhân, giống như bùn đất, mà mũ nhân này, mới là minh châu lộng lẫy chói mắt nhất trong sảnh.

Sở Hoan căn bản không thể tưởng được, hắn lại nhìn thấy vị giai nhân quốc sắc này, không ngờ Lưu Ly phu nhân là người bên cạnh Thái Tử.

Sau khi Sở Hoan cả kinh, lập tức khôi phục thái độ bình thường, đi theo Doanh Nhân, trái lại Tôn Đức Thắng nhìn thấy Lưu Ly phu nhân, lại hơi ngẩn người, cầm hộp gỗ, ánh mắt lại chăm chú trên người Lưu Ly phu nhân, trong nhất thời không thể rời đi. Đợi Doanh Nhân dừng lại, Tôn Đức Thắng lại không kịp dừng, thiếu chút nữa đụng vào Doanh Nhân, cũng may Sở Hoan giơ tay đúng lúc, kéo cánh tay Tôn Đức Thắng, Tôn Đức Thắng mới khôi phục tinh thần, lộ ra thần sắc sợ hãi, vội vàng cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn không kìm nổi nhìn lại, chỉ mong có thể nhìn Lưu Ly phu nhân nhiều hơn.

Sở Hoan âm thầm cảm thán trong lòng, phong tình của Lưu Ly phu nhân, tuyệt đối hiếm thấy thiên hạ, cho dù không nói lời nào, chỉ ngồi ở kia, cũng khiến cho người ta rung động tâm thần.

Tôn Đức Thắng chỉ là hoạn quan, vẫn không chống đỡ được sắc đẹp của Lưu Ly phu nhân.

Lúc trước hắn luôn đoán Lưu Ly phu nhân rốt cuộc là gia quyến của ai, hôm nay nhìn thấy cảnh này, cuối cùng bừng tỉnh ngộ, lại cảm thấy hợp tình hợp lý, quốc sắc như vậy, nếu không phải phụng dưỡng Hoàng đế, như vậy cũng chỉ có Thái tử mới có thể được hưởng.

Điền Hậu đứng một bên giống nhưu cột điện, nhìn thấy Tôn Đức Thắng thất thố, mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại xẹt qua sát khí lạnh lẽo.

Thái Tử nghe được động tĩnh, xoay đầu lại, nhìn thấy Doanh Nhân, lộ ra nụ cười. Doanh Nhân đã tiến lên quỳ gối:

- Doanh Nhân tham kiến Thái Tử điện hạ!

Sở Hoan và Tôn Đức Thắng chỉ có thể quỳ theo.

Thái Tử giơ tay lên:

- Đứng lên, mau đứng lên mà nói!

Chờ ba người Doanh Nhân đứng lên, gã vẫy tay với Doanh Nhân, Doanh Nhân tới gần, Thái Tử đánh giá trên dưới vài cái, mới thở dài nói:

- Không sao thì tốt, lần này khiến đệ vất vả, là lỗi của bổn cung.

- Thái Tử ca ca không nên nói như vậy.

Doanh Nhân vội đáp.

Sở Hoan lặng lẽ đánh giá Thái Tử, hắn cũng biết, Thái Tử hiện giờ chẳng qua hơn ba mươi tuổi, nhưng người trước mắt dường như đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua hơi già, hơn nữa có vẻ hết sức tang thương, trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ mình nhớ nhầm tuổi Thái Tử sao?

Thái Tử nhìn qua rất gầy, làn da cũng không trắng nõn nhẵn nhụn giống như quý tộc sống sung sướng an nhàn, trái lại hơi thô, nhưng cặp lông mày của gã còn giữ lại anh khí, biểu hiện ra năm đó gã cũng là một vị dũng sĩ dũng cảm.

Sở Hoan không dám nhìn tới Lưu Ly phu nhân, tiểu mỹ nhân xinh đẹp này là loại người ngươi nhìn thoáng qua lại muốn nhìn lần thứ hai, nhìn lần thứ hai thì luyến tiếc cả đời.

Doanh Nhân quay đầu, nhìn về phía Tôn Đức Thắng, Sở Hoan sợ thái giám này còn thất thố, lấy tay đẩy đẩy, Tôn Đức Thắng vội vàng cầm hộp gỗ tiến lên, Doanh Nhân nhận lấy, hai tay dâng lên cho Thái Tử nói:

- Thái Tử ca ca, đây là Huyết Ẩm Đao lấy trở về từ đó, may mắn không làm nhục mệnh!

Thái Tử đưa tay đánh vào hộp gỗ kia, hộp gỗ lập tức rơi trên mặt đất, xoảng một tiếng, hộp gỗ nứt ra, thanh Huyết Ẩm Đao lập tức xuất hiện.

Trong khi Doanh Nhân giật mình, Thái Tử đã căm giận hói:

- Bởi vì một cây đao, thiếu chút nữa hại mạng đệ, sớm biết như thế, đời này bản cung không muốn nhìn thấy nó.

Doanh Nhân vội vàng nhặt Huyết Ẩm Đao lên, nói:

- Thải Tử ca ca, tất cả không liên quan tới huynh, là tiểu nhân quấy phá mà thôi, cây đao này là vật huynh rất thích, kính xin Thái Tử ca ca giữ cẩn thận!

Thái Tử lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Sở Hoan, hỏi:

- Đây là?

- Ồ, Thái Tử ca ca, đây là Sở Hoan, lần này Doanh Nhân có thể còn sống trở về, may mắn có Sở Hoan.

Doanh Nhân vội vàng giới thiệu:

- Sở Hoan chính là cầm thanh Huyết Ẩm Đao này, giết chết thích khách ám sát Doanh Nhân!

Lưu Ly phu nhân nghe vậy, mắt đẹp lưu chuyển, đánh giá vài lần trên người Sở Hoan, mắt bích như nước.

Sở Hoan tiến lên hai bước, khom người nói:

- Hạ thần gặp qua Thái Tử điện hạ.

Thái Tử đã cười nói:

- Ngươi là Chủ Sự Độ Chi Tào đánh Đậu Dịch ở Hộ Bộ sao?

Sở Hoan nói:

- Hạ thần lỗ mãng!

- Ha ha ha!

Thái Tử cười lớn, nói:

- Lá gan ngươi quả thật rất lớn, không tệ, là vị tráng sĩ.

Gã nhận Tuyết Ẩm Đao trong tay Doanh Nhân, nhìn vài cái, mới thở dài nói:

- Cây đao này bổn cung đã không dùng được.

Gã đưa cho Sở Hoan, nói:

- Sở Hoan, ngươi cứu mạng Tề Vương, cây đao này, bổn cung liền ban cho ngươi!

Sở Hoan ngẩn ra, hắn biết thanh Huyết Ẩm Đao này là bảo đao khó được, không thể tưởng được Thái Tử tùy tiện ban cho mình.

Doanh Nhân cũng vui mừng, thật ra trong lòng gã còn tính toán cầu đao với Thái Tử, sau khi dạt được tặng cho Sở Hoan, ai biết Thái Tử lại khẳng khái như thế, từ đó mình bớt phải mở miệng, vội vàng nói:

- Sở Hoan, Thái Tử ca ca rất ít khi ban thưởng, ngươi còn không mau tạ ơn Thái Tử ca ca!

Sở Hoan vội nói:

- Thái Tử, hạ thần thân hèn mọn, sao lại dám nhận thưởng hậu như thế?

Thái Tử nói:

- So với mạng Tề Vương, cây đao này không đáng giá một đồng tiền.

Gã cũng không nói nhiều, ném cho Sở Hoan, hai tay Sở Hoan nhận lấy, lại tạ ơn, nhưng trong lòng thì cảm thấy Thái Tử điện hạ thu mua lòng người, đúng là có một bộ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.