Sau một lát, Điều Hậu đã trở về, phía sau là một đầu bếp nổi danh. Đầu bếp kia đi vào nhã sảnh, sắc mặt tái nhợt, trán tràn đầy mồ hôi lạnh, hồn bay phách lạc, quỳ trên mặt đất, run giọng nói:
- Thái Tử tha mạng, Thái Tử tha mạng, tiểu nhân biết tội, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, sẽ không dám nữa, không dám nữa, cầu Thái Tử tha mạng!
Thái Tử không nhìn gã, Điền Hậu đã chắp tay bẩm:
- Khởi bẩm Thái Tử, người này bởi vì đố kị sinh hận thù, mua tôi tớ, động tay động chân trên thịt dê nướng, là muốn đẩy đầu bếp nướng thịt dê vào chỗ chết, hắn đã thú nhận hành vi phạm tội, xin Thái Tử xử lý.
Đầu bếp men di quay đầu, đánh giá đầu bếp bên cạnh, hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi… Tạ sư phụ, vì sao ngươi… vì sao ngươi muốn hại ta?
Thái Tử vẻ mặt lạnh nhạt, cung không lập tức xử trí, chỉ phân phó:
- Có thịt không có rượu sao được, lấy hai bình rượu sữa ngựa tới!
Có người đi lấy rượu sữa ngựa.
Tuy rằng Tạ sư phụ kinh hồn táng đảm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầu bếp man di, lòng hận thù vẫn dâng lên, nghĩ đến hôm nay mình chắc chắn chết, trong nhất thời không kìm nổi cả giận nói:
- Vì sao muốn hại ngươi? Từ sau khi ngươi đến, bởi vì điện hạ thích thịt nướng của ngươi, ngươi ngày càng đắc ý ở trong phòng bếp, ngay cả ta cũng không để vào mắt. Trước kia trong phòng bếp ai mà không tôn ta kính ta, hiện giờ hay rồi, đám kia thấy gió đổi chiều, đều ngang nhiên hướng về phía ngươi, mỗi tháng đầu bếp Đại Mạc ngươi gấp mấy lần tiềng lương so với đầu bếp Liêu Đông ta, chúng ta bên này lấy trứng chọi đá, các ngươi nơi đó béo chảy mỡ, ta nhìn ngươi không vừa mắt, chính là muốn trừ ngươi cho thống khoái!
Phòng bếp phủ Thái Tử, tất nhiên không phải bếp của nhà bình thường, đầu bếp bên trong từ trên xuống dưới thêm người làm việc vặt cũng trên trăm người, có đầu bếp làm món ăn Liêu Đông, có món ăn Giang Nam, có món Tây Bắc, còn có món ăn Đại Mạc mới tới không lâu trước đó.
Trước kia Thái Tử nghiêng về món ăn Liêu Đông, vị Tạ sư phụ này đứng đầu món ăn Liêu Đông, cho nên vẫn có chút quyền thế trong phòng bếp, hơn nữa mỗi tháng phòng bếp đều có một lượng tiền thưởng, trướng phòng của Thái Tử tất nhiên làm việc theo tình thế, trước kia Thái Tử thích ăn món Liêu Đông, tất nhiên cấp phát nhiều một chút cho phái Liêu Đông, hiện giờ phái Đại Mạc được thế, bạc thưởng của phái Liêu Đông tất nhiên bị cắt giảm nhiều.
Phái Liêu Đông bị lạnh nhạt, trong nhà bếp trước kia Tạ sư phụ muốn gió được gió muốn mưa được mưa dĩ nhiên rất không cam lòng, tồn tại thù hận đối với đầu bếp man di phái Đại Mạc, hôm nay tìm được cơ hội, lợi dụng thủ đoạn bỉ ổi, muốn dùng phương pháp này dồn đầu bếp man di vào chỗ chết, mục đích của gã gần như đạt thành, nào ngờ Lưu Ly phu nhân lại đột nhiên chỉ ra sự quái dị trong đó, Điền Hậu đi tới phòng bếp điều tra, Tạ sư phụ này nhìn thấy Điều Hậu đến điều tra, biết chuyện đã lộ, coi như mình không thừa nhận, Điền Hậu cũng sẽ tìm được chứng cớ trong thời gian rất ngắn, lúc đó mình sẽ càng thảm hại hơn, rơi vào đường cùng, đành chủ động đi ra thừa nhận.
Tuy rằng vẻ mặt Thái Tử bình tĩnh, nhưng nghe được Tạ sư phụ kêu la tại nhã sảnh, đôi mắt liếc qua, Tạ sư phụ giật mình, quỳ rạp xuống đất, không dám nói tiếp.
Thái Tử nhìn về phía đầu bếp man di, bình tĩnh nói:
- Bổn cung oan uổng ngươi rồi, ngươi đi xuống trước đi!
Đầu bếp man di liên tục dập đầu, được dẫn ra ngoài.
Lúc này Thái Tử mới cười nói với Lưu Ly phu nhân:
- Lưu Ly, là nàng nhìn ra sơ hở trong đó, nàng nói nên xử lý tiểu nhân hèn hạ này như thế nào?
Mắt bích của Lưu Ly phu nhân lưu chuyển, nói:
- Điện hạ, hắn dĩ nhiên có tội, nhưng mục đích gì, vẫn là hi vọng có thể cống hiến cho điện hạ. Hôm nay điện hạ và Tề Vương gặp nhau, nếu động đao giết người, dường như… dường như không hay!
Thái Tử vuốt cằm nói:
- Vậy nàng nói làm sao bây giờ?
- Kính xin điện hạ xem hắn hiệu lực cho ngài nhiều năm, cũng không làm ra sai lầm gì, mà xử phạt nhẹ.
Thân thể mềm mại của Lưu Ly phu nhân khom xuống, giọng nói của nàng uyển chuyển êm tai, nhẹ nhàng như nước, cho dù ai nghe được nàng cầu khẩn, cũng khó mà cự tuyệt.
Thái Tử ngẫm nghĩ một chút, nhìn về phía Doanh Nhân hỏi:
- Doanh Nhân, đệ nói thế nào?
Doanh Nhân vội đáp:
- Thái Tử ca ca, phu nhân nói rất đúng, hôm nay huynh đệ chúng ta ở cùng một chỗ, vẫn nên tha cho hắn một lần đi.
Lúc này Thái Tử mới nhìn về phía đầu bếp kia nói:
- Hôm nay ngươi vốn là tội chết, nhưng phu nhân và Tề Vương đều cầu tình cho ngươi, coi như ngươi rất may mắn. Chẳng qua xưa nay phủ Thái Tử ta đều trị tội nghiêm, tội chết có thể miễn, tội sống khó có thể tha, kéo xuống đánh ba mươi trượng, đuổi khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành một bước!
Tạ đầu bếp vốn tưởng rằng hôm nay hẳn phải chết, không thể tưởng được còn có thể sống sót, tuy rằng nhận phạt nặng, nhưng cũng cảm động rơi nước mắt, liên tục tạ ơn, bị người kéo xuống.
Lúc này rượu cũng đã đưa lên, đều đựng bằng bình bạc, Thái Tử cười nói:
- Ăn thịt nướng, tất nhiên không thể thiếu được rượu sữa ngựa. Đây gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm tháng, Tây Lương và Man Di đều là uy hiếp đối với Đại Tần ta, chúng ta tất nhiên phải biết người biết ta vói bọn họ, biết được bắt đầu từ ăn mặc ngủ nghỉ của đối phương. Bọn họ ăn thịt nướng uống rượu sữa ngựa, chúng ta cũng thử xem bọn họ ăn uống thế nào.
- Người tới, đổi một phần thịt nướng cho Tề Vương.
Thái Tử phân phó.
Sở Hoan lại chắp tay nói:
- Điện hạ, phần thịt nướng này của tiểu thần không có vấn đề, điện hạ có thể sử dụng!
Tề Vương cũng nói:
- Được được được, phần thịt nướng kia của Sở Hoan rất không tồi.
Hắn ra hiệu Sở Hoan vội đưa thịt nướng qua, Sở Hoan cũng nhanh chóng đổi phần thịt nướng của mình, cầm lại miếng thịt nướng hơi chút khuyết điểm kia của Tề Vương.
Thật ra Tề Vương không phải kẻ ngu, Sở Hoan làm như vậy, gã cũng hiểu được ý tứ của Sở Hoan.
Sở Hoan đổi phần thịt nướng này, Sở Hoan tất nhiên đã kiểm nghiệm qua, ít nhất có thể bảo đảm không độc, cũng không phải nói Thái Tử muốn hại độc chính mà, mà ai có thể bảo đảm trong phòng bếp không có gian tế, nếu vị Tạ đầu bếp kia có thể gian lận trong thịt nướng hãm hại đầu bếp man di, không thể loại trừ có những người khác vì diệt trừ Doanh Nhân gã thậm chí là vì mưu hại Thái Tử mà gian lận trong thịt nướng.
Sở Hoan đổi thịt nướng, trải qua kiểm tra của Sở Hoan, Doanh Nhân yên tâm nhiều lắm.
Rượu sữa nai được rót ra, lập trức tràn ngập mùi rượu sữa nai.
Mấy người cũng không khách khí nữa, tuy rằng trải qua một đoạn phong ba, nhưng sau khi dùng dao găm cắt lớp ngoài vàng óng, thịt dê nướng bên trong vẫn tản ra khói nóng hầm hập, thịt nướng vào miệng, lại tươi mới ngon miệng, vô cùng mỹ vị.
Ba miếng thịt nướng, Lưu Ly phu nhân cũng không dùng thịt nướng, mà dùng trái cây người ta đưa tới sau đó, Thái Tử giải thích:
- Lưu Ly không dùng đồ tanh, bình thường chỉ ăn thực vật nhẹ, chỉ là như vậy lại mất đi rất nhiều lộc ăn, ha ha ha… !
Gã lập tức sai người lấy một ly rượu, tự mình rót nửa chén cho Lưu Ly phu nhân, nói:
- Lưu Ly, Doanh Nhân cũng khó được tới phủ Thái Tử ta một chuyến, hôm nay tới đây, nàng cũng kính hắn một ly!
Lưu Ly phu nhân do dự một chút, bưng chén nói với Tề Vương:
- Tề Vương điện hạ, thiếp thân không chịu được tửu lực, chỉ có thể lướt qua là dừng, ở nơi này kính điện hạ một ly, kính xin điện hạ không nên trách tội!
Tề Vương không dám nhìn thẳng dung nhan tuyệt mỹ của Lưu Ly phu nhân, cúi đầu nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Tư thế uống rượu của Lưu Ly phu nhân rất đẹp, qua nửa chén rượu, khuôn mặt tuyết trắng lập tức đỏ bừng lên, mặt tựa hoa đào, vô cùng mê người.
Ăn uống linh đình, rượu sữa ngựa này ngửi thấy hương vị sữa ngựa, lúc mới uống cũng không thấy mạnh thế nào, nhưng tác dụng chậm lại mười phần. Doanh Nhân uống một bầu rượu vào bụng, cũng cảm thấy đầu hơi choáng, Sở Hoan cũng men say một phần, tối nay Thái Tử uống buông thả, Tề Vương uống một bầu rượu, Thái Tử cũng uống hết một bầu rượu, đã lộ ra vẻ say rượu.
Thái Tử còn muốn cho người lấy thêm rượu tới uống, lại bị Lưu Ly phu nhân dịu dàng khuyên can, Thái Tử quả thật vô cùng để ý đối với Lưu Ly phu nhân, không tiếp tục uống nữa, hơn nữa hắn đã say rượu, thấy Tề Vương cũng say, phân phó nói:
- Doanh Nhân… Doanh Nhân tối nay nghỉ ngơi ở phủ Thái Tử, sáng mai về cung… Bổn cung hơi mệt mỏi… Đi nghỉ ngơi trước!
Doanh Nhân cũng cảm thấy mình thật sự say, hơi khó chịu, cũng đáp ứng, hơn nữa trước kia gã quả thật chưa từng nghỉ tạm ở phủ Thái Tử, còn Sở hoan suy nghĩ tới Lăng Sương ở trong phủ một người, một cô gái độc thân trong phủ, mình vẫn nên về phủ mới tốt. Doanh Nhân hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không nói rõ, chỉ để Sở Hoan đi về nghỉ ngơi trước, lại gọi Tôn Đức Thắng tới, an bài xe ngựa của mình đưa Sở Hoan về phủ.
Trong lòng Sở Hoan cũng hiểu được, mặc kệ tâm tư Thái Tử thế nào, khi Tề Vương ở tại phủ của gã, gã sẽ không có bất kỳ động tác nào đối với Tề Vương, dù sao nếu Tề Vương xảy ra chuyện ở phủ Thái Tử, Thái Tử chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan, gã chẳng những không làm gì Tề Vương, trái lại hết sức bảo hộ sự an toàn của Tề Vương.
Lưu Ly phu nhân đẩy xe lăn đưa Thái Tử về phòng, hành vi của Thái Tử đúng như Sở Hoan dự liệu, tuy rằng say rượu, vẫn phân phó Điều Hậu phái người bảo vệ an nguy của Tề Vương, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Điều Hậu ôm Thái Tử lên giường, liền lui xuống, Lưu Ly phu nhân hầu hạ Thái Tử lau qua chân tay, lại giúp Thái Tử cởi vấy ngoài, chỉ chừa quần lót bên người, hầu hạ gã ngủ thật cẩn thận.
Thái Tử ngửi thấy mùi thơn trên người Lưu Ly phu nhân, vừa rồi Lưu Ly phu nhân đã uống rượu, đỏ ửng trên mặt chẳng những không có tiêu tan, dường như bởi vì tác dụng chậm, trái lại càng thêm đỏ tươi, mặt tựa hoa đào, bởi vì hầu hạ Thái Tử nghỉ ngơi trên giường, bận rộn một phen, trên sống mũi thanh tú tinh khiết của Lưu Ly phu nhân, xuất hienj đầy mồ hôi, bộ ngực sữa no đủ dồn dập vì hô hấp, phập phồng cao thấp rung động rất có tiết tấu, trong khi mắt xanh lưu chuyển, mặc dù không có ý quyến rũ, nhưng mị ý tràn lan, lại mang theo dáng vẻ mềm mại yếu ớt say rượu, quả thật khiến tâm thần người ta nhộn nhạo.
Nhìn quốc sắc giai nhân trước mắt săn sóc tỉ mỉ, chung quanh yên tĩnh, Thái Tử không kìm nổi vươn tay, nắm cánh tay ngọc trắng mịn của Lưu Ly phu nhân, yết hầu khô khốc giật giật, thân thể mềm mại của Lưu Ly phu nhân run lên, không ngờ khuôn mặt quốc sắc thiên hương lộ ra vẻ sợ hãi, dường như muốn rút tay về, nhưng tay Thái Tử nắm hết sức có lực, dường như nàng vô lực kháng cự, giọng nói cố gắng duy trì điềm tĩnh nhưng không che dấu được kinh sợ:
- Điện hạ… Điện hạ, ngài… ngài say… !
Thái Tử nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Lưu Ly phu nhân, khuôn mặt phong tình vạn chủng mị hoặc chúng sinh kia không thể che dấu sự sợ hãi, có vẻ động lòng người, càng kích phát lòng chiếm hữu của nam nhân. Yết hầu Thái Tử khó khăn nuốt vài cái, dùng sức kéo Lưu Ly phu nhân lại gần, không kìm lòng nổi nói:
- Lưu Ly, bổn cung… bổn cung quả thật say, cho tới giờ bổn cung đều chưa từng tỉnh, chỉ cần nàng ở bên người bổn cung, bổn cung vẫn đang say trong mộng, chưa bao giờ tỉnh lại, cũng không muốn tỉnh lại… !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]