Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:
- Hóa ra cô còn có ca ca, vậy cô có biết hiện giờ hắn ở nơi nào?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Sương lộ ra nụ cười khổ, giọng nói rất nhẹ:
- Nô tì cũng không biết… Thậm chí nô ti không biết hiện giờ huynh ấy còn sống hay đã chết. Khi đó ta chẳng qua bảy tám tuổi, nhớ rõ khi đó huynh ấy mang theo ta lưu lãng tứ xứ, nhưng có một ngày… !
Dường như nàng nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức nhắm mắt lại.
Sở Hoan biết đó là một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh sợ, xem ra bắt đầu tích tụ trong lòng Lăng Sương từ nhỏ, hắn dịu dàng nói:
- Không muốn nói thì đừng nói. Cô quá mệt mỏi, ngủ ngơi thật tốt, chờ sắc thuốc xong, ta sẽ cho cô uống thuốc!
Sở Hoan đứng dậy, Lăng Sương lại đột nhiên mở to mắt, thất thanh nói:
- Lão gia, ngài… ngài không được đi!
Sở Hoan ngẩn ra, lập tức ngồi xuống, lắc đầu nói:
- Ta không đi, ta ở nơi này với cô.
Lăng Sương thấy Sở Hoan như thế, trong lòng ấm áp, thấy Sở Hoan ngồi bên cạnh, trong nhất thời không nói lời nào, không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia, ngài… có phải sẽ có một ngày ngài sẽ đuổi ta rời khỏi hay không?
Sở Hoan sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao lại hỏi như thế? Đương nhiên sẽ không.
Lăng Sương khẽ cắn môi đỏ mọng, hơi trầm ngâm, mới nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201816/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.