Chương trước
Chương sau
Trong kinh thành đám quan viên đi lại với nhau chẳng qua là chuyện bình thường, đặc biệt quan viên cùng nha môn lại thường xuyên tụ tập một chỗ ăn chơi ca múa.

Tình cảnh của Sở Hoan tại Hộ Bộ hơi đặc thù, bắt đầu từ ngày đầu tiên tiến vào đại viện Hộ Bộ, là người ngoài trong mắt rất nhiều quan viên Hộ Bộ. theo lý thiết cho dù quan viên các Tào khác không mời, đám Phán Quan Độ Chi Tào lại cần phải chủ động mời Sở Hoan tới nhà làm khách, còn Sở Hoan có đi hay không đó lại là chuyện khác.

Tuy nhiên bởi vì tất cả mọi người đều biết dường như Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Phàm không qua lại với Sở Hoan, đám quan viên trong Hộ bộ cũng không ai dám làm chim đầu đàn, trong lòng đều rõ ràng, ai là người đầu tiên mời Sở Hoan, chỉ sợ sẽ đắc tội Hồ Bộ Đường, vậy sau này không thể nào sống khá giả ở đại viện Hộ Bộ rồi.

Hồ Bất Phàm vẫn chưa ra tay độc ác với Sở Hoan, cũng không phải thật sự không tìm được lý do, bình thường việc vặt trong Độ Chi Tào rất nhiều, nếu Hồ Bất Phàm thật sự bới móc tật xấu hoặc thiết lập chút chướng ngại, đó chỉ là chuyện nhấc tay, nhưng Hồ Bất Phàm lại biết dù sao Sở Hoan cũng do bản thân Hoàng đế sai tới đây, muốn sửa trị Sở Hoan, nhất định phải tìm được nhước điểm tuyệt sát, nếu đánh nhỏ chẳng những không tạo thành phiền toái cho Sở Hoan, thậm chí càng khiến Sở Hoan không phối hợp ở Độ Chi Tào, điều này cũng không có chỗ tốt gì đối với Hồ Bất Phàm.

Tuy nhiên những quan viên Hộ Bộ khác, Hồ Bất Phàm muốn ra ta sửa trị, đó là chuyện dễ dàng.

Hộ Bộ Thị Lang Lang Vô Hư mời Sở Hoan tới Lăng phủ uống trà, sau việc này, không ít quan viên nghĩ trong lòng không biết có nên mời Sở Hoan ăn bữa cơm hay không, dù sao điều này cũng là lệ thường mặt mũi, tuy rằng rất nhiều người nghĩ như vậy, nhưng không ai dám bước một bước này sau Lang Vô Hư, cần hiểu được người làm quan vốn không có mấy người ngu xuẩn, có thể làm việc ở viện Bộ Đường, phần lớn là giỏi xem sắc mặt người khác, Lang Vô Hư đi lại thân cận với Sở Hoan, không ít người cũng cảm thấy hơi cổ quái, thậm chí có người đoán được rất có thể là Bộ Đường đại nhân sai khiến, cho nên mặc dù có người đi trước, nhưng thật sự dám tới gần Sở Hoan lại ít ỏi không có mấy.

Nhưng ai cũng không ngờ, quan viên Hộ Bộ không đưa thiếp mời Sở Hoan, Sở Hoan lại dẫn đầu đưa mấy tấm thiếp tới đại viện Độ Chi Tào, mời năm tên Phán Quan Độ Chi Tào.

Vài tên Phán Quan nhận được thiếp mời, đều khó xử, không biết có nên đi hay không, phái người hỏi thăm một chút, mới biết được tối nay Thị Lang Lang Vô Hư cũng sẽ tới dự tiệc, nghĩ tới có Lang Vô Hư gánh đầu, mấy người thương lượng, cuối cùng ngoại trừ một gã Phán Quan phải trực ban đêm, bốn gã Phán Quan khác liền thảo luận tối nay nên đi tới thế nào, hẳn là chuẩn bị lễ vật gì.

Tuy rằng Sở Hoan không qua lại với Hồ Bất Phàm, nhưng dù sao cũng là người Hoàng đế tự mình điều chuyển, hơn nữa hắn ở ngay trên đầu, vài tên Phán Quan cũng không dám chậm trễ.

Bốn gã Phán Quan kết thúc công việc không trực tiếp tới Sỏ phủ, còn muốn đi chuẩn bị lễ vật, bọn họ không dám đắc tội Hồ Bất Phàm, cũng không dám thất lễ đối với Sở Hoan, Chủ Sự đại nhân mời trước, đã rất nể tình, mấy người tất nhiên cũng phải tốn một phen tâm tư ở chuyện lễ vật.

Sau khi Lang Vô Hư kết thúc công việc, cũng không cố kỵ nhiều như vậy, đi xe thẳng tới trước Sở phủ, mà Sở Hoan muốn đãi khách, sớm đã về phủ trước, tới Tây Môn Thự một chuyến, người trong phủ quá ít, Sở Hoan muốn điều vài người qua từ chỗ Vương Phủ.

Sau khi Vương Phủ biết được ý Sở Hoan đến, không nói hai lời, tự mình dẫn đội, điều bốn năm tên Võ Kinh thay phiên đám người Vệ Tôn Tĩnh Nhất chạy tới Sở phủ, do Vương Phủ và Bạch Hạt Tử dẫn đầu, vừa bố trí nơi yến hội ở nhã sảnh, vừa phái người tới quán rượu tốt nhất gần đó đặt rượu và thức ăn, sau đó đưa trở lại.

Lang Vô Hư là người đầu tiên tới Sở phủ, Sở Hoan dẫn gã tới một gian phòng, Lang Vô Hư đã cau mày nói:

- Sở đại nhân, ngài tìm ta tới, sẽ không phải thật sự ăn bữa cơm chứ?

Sở Hoan mỉm cười thấp giọng hỏi:

- Thị Lang đại nhân nhớ rõ ngân sách đỏ ngài nói ngày hôm qua không?

Lang Vô Hư sửng sốt, lập tức giật mình hỏi:

- Sở đại nhân, ngài còn muốn ngân sách đỏ sao?

Gã khẩn trương nhìn thoáng ra ngoài, cửa sổ đều đóng, thấp giọng nói:

- Chuyện này không được, tuy rằng ngân sách đỏ quả thật có để dồn Hồ Bất Phàm vào chỗ chết, nhưng… nhưng căn bản không có cơ hội lấy được bản ngân sách đỏ kia.

Sở Hoan ngậm cười hỏi:

- Thị Lang đại nhân, thật ra hạ quan kỳ quái một chuyện!

Lang Vô Hư khó hiểu hỏi:

- Chuyện gì?

- Bản ngân sách đỏ này, có phải hay không chỉ có lúc này?

Sở Hoan nhẹ giọng hỏi:

- Thị Lang đại nhân quen thuộc như thế, có thể nói rõ trước kia tồn tại loại ngân sách đỏ này hay không?

Lang Vô Hư trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Sở đại nhân có biết bản ngân sách đỏ này ghi lại cái gì bên trong?

- Hạ quan không biết!

Lang Vô Hư khẽ thở dài:

- Trước kia ta đã từng nói với ngươi, mặc dù Hồ Bất Phàm là Hộ Bộ Thượng Thư, nhưng cho tới giờ Hộ Bộ đều nằm trong tay An Quốc Công, nha môn Hộ Bộ Ti mười Đạo Đại Tần ta đều có người của An Quốc Công, trong thiên hạ, đối với thu chi tài chính, chỉ sợ không ai rõ ràng hơn An Quốc Công.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm.

- Hàng năm Hộ Bộ thu chi khổng lồ, thu chi vận chuyển, phức tạp hơn rất nhiều so với Sở đại nhân thấy. Hiện giờ Sở đại nhân chỉ xem sổ sách ở Độ chi Tào, nhưng sổ sách Độ Chi Tào chỉ là một góc của núi băng, thuế má nha môn Hộ Bộ Ti địa phương nộp lên, phần lớn sẽ không xuất hiện ở Độ chi Tào, có cách khác giao nộp lên.

Vẻ mặt Lang Vô Hư hơi khẩn trương:

- Đơn giản mà nói, nếu hàng năm Hộ Bộ vào sổ một ngàn vạn lạng bạc, như vậy thuế má thật sự các nơi giao nộp lên, tuyệt đối hơn một ngàn năm trăm vạn lạng, nếu Hộ Bộ chi một trăm vạn lạng, trên thực tế dùng để làm việc tuyệt đối không qua năm mươi vạn lạng.

Sở Hoan hơi sửng sốt, mặc dù hắn biết mưu mẹo Hộ Bộ chắc chắn rất lớn, nhưng không thể tưởng được không ngờ khe hở thu chi lớn như vậy.

- Sở đại nhân, nếu không có khe hở lớn như vậy, vì sao Hộ Bộ luôn thiếu bạc, thuế má vừa tăng lại tăng nữa?

Lang Vô Hư thấp giọng nói:

- Thật ra mấy năm trước lỗ hổng còn rất nhỏ, động tác của Hộ Bộ cũng không lớn, năm năm trước Huyền Trinh Đạo Tông vào cung, An Quốc Công từ chức Hộ Bộ Thượng Thư, Hồ Bất Phàm đảm nhiệm Hộ Bộ Thượng Thư, bắt đầu từ khi đó, lỗ hồng này càng lúc càng lớn.

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- An Quốc Công chủ động từ chức Hộ Bộ Thượng Thư?

- Đúng ậy!

Lang Vô Hư đáp:

- An Quốc Công thân kiêm hai chức Hộ Bộ Thượng Thư và Thư Tỉnh Thư Lệnh, có thể nói địa vị cao nhất, bốn năm trước từ đi chức Hộ Bộ Thượng Thư, chỉ làm việc tại Thư Tỉnh, nhưng Hộ Bộ chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Gã dừng một chút, cười cổ quái, nói:

- Thật ra hắn từ đi chức Hộ Bộ Thượng Thư, trong mắt ta, đơn giản là để Hồ Bất Phàm làm kẻ chết thay mà thôi!

- Kẻ chết thay?

- An Quốc Công xuất thân là người làm ăn, làm việc vô cùng thông minh, chuyện chúng ta không nghĩ tới, hắn thường xuyên sớm an bài tốt.

Lang Vô Hư nhắc tới An Quốc Công, từ sâu trong mắt lại lộ ra vẻ bất an khẩn trương, thấp giọng nói:

- Thu chị Hộ Bộ xuất hiện lỗ hồng, Thánh thượng không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả, tuy rằng An Quốc Công vô cùng cẩn thận ở Hộ Bộ, nhưng chắc chắn hắn vẫn lo lắng có một ngày Hoàng đế sẽ có động tác với Hộ Bộ. Sau khi hắn lui xuống, từng âm thầm hành động một phen, rất nhiều dấu vết ở Hộ Bộ bất lợi với hắn đều bị An Quốc Công khéo léo lau đi, Hồ Bất Phàm ngồi lên vị trí Hộ Bộ Thượng Thư, hết thảy nghe theo An Quốc Công phân phó, về sau nếu Thánh thượng thật sự muốn điều tra Hộ Bộ, Hồ Bất Phàm tất nhiên là kẻ chết thay!

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Chỉ sợ Thị Lang đại nhân cũng bị Hồ Bất Phàm liên lụy không ít!

Thần sắc Lang Vô Hư hơi xấu hổ, nói:

- Ta cũng là bất đắc dĩ, Sở đại nhân… Sở đại nhân có thể hiểu được!

- Nỗi khổ của Thị Lang đại nhân, hạ quan tất nhiên hiểu được.

Sở Hoan gật đầu:

- Thật ra Thị Lang đại nhân trung tâm với Thánh thượng, chỉ cần Thánh thượng hiểu được, rất nhiều chuyện sẽ trở nên không quan trọng.

Lang Vô Hư vội vàng gật đầu nói:

- Mấy năm nay lỗ hổng ngày càng lớn, cũng bởi vì lỗ hổng ngày càng lớn, trong bản ngân sách hoa hổng kia có rất nhiều bằng chứng. Hồ Bất Phàm làm việc cho An Quốc Công, phê chuẩn rất nhiều thu chi ngầm, đều có ghi chép trong ngân sách đỏ, cứ nửa năm đều thẩm tra đối chiếu một lần với người của An Quốc Công.

- Thì ra là thế.

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Thị Lang đại nhân trợ giúp thống kê ngân sách đỏ, rất nhiều chuyện chắc chắn rõ như lòng bàn tay?

Mí mắt Lang Vô Hư nhảy dựng, vội đáp :

- Cũng chưa hiểu rõ hết, sự vụ cụ thể, chỉ có Hồ Bất Phàm biết.

Thần sắc gã hơi mất tự nhiên, Sở Hoan biết tên này nói dối trắng trợn, chuyện lôi thôi dơ bẩn của Hộ Bộ, người này chắc chắn đi tiên phong, biết được không ít, chẳng qua hắn cũng biết tâm tư Lang Vô Hư, vừa muốn thân cận Tề Vương tránh thoát kiếp nạn Hộ Bộ, lại không muốn cuốn quá sâu vạch mặt với Hán Vương đảng.

Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói :

- Thị Lang đại nhân, một khi bản ngân sách này quan trọng như vậy, hạ quan có hai chuyện khó hiểu !

- Mời Sở đại nhân nói!

Lang Vô Hư cố gắng biểu hiện phối hợp mười phần.

- Một khi đạt được ngân sách, đó là đả kích trí mạng đối với Hán Vương đảng.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Đã như vậy, vì sao Thái Tử đảng không đánh chủ ý tới ngân sách đỏ? Ta nghe nói Thái Tử đảng có không ít nhân vật lợi hại, dưới tay Thái Tử cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ, vì sao không có tâm tư đối với ngân sách đỏ?

Lang Vô Hư lộ ra vẻ đắc ý, nói:

- Sở đại nhân tưởng rằng mọi người đều biết bản ngân sách đỏ này sao? Nói thật cho ngươi biết, ngay cả Thánh thượng cũng chưa chắc biết được sự tồn tại của ngân sách đỏ này. Biết sự tồn tại của ngân sách đỏ ít ỏi mấy người, ta là một trong số mấy người ít ỏi này.

- Như vậy xem ra, An Quốc Công và Hồ Bất Phàm vô cùng tín nhiệm đối với Thị Lang đại nhân?

- Ta xuất thân từ An Ấp Đạo, trước kia An Quốc Công còn chưa theo Hoàng thượng, gia phụ từng là phòng thu chi dưới trướng An Quốc Công.

Lang Vô Hư nói:

- Sau khi theo Thánh thượng, gia phụ cũng theo An Quốc Công, cho nên An Quốc Công vẫn hết sức tín nhiệm đối với ta.

Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: “Chỉ sợ An Quốc Công cũng không nghĩ ra, ngươi có sâu xa với hắn như thế, lại bắn hắn nhưu vậy”. Tuy rằng cảm thấy nhân phẩm Lang Vô Hư đê tiện tới cực điểm, nhưng người như vậy lại có trợ giúp rất lớn đối với mình hiện giờ.

- Trách không được Thái Tử đảng không động tâm với ngân sách đỏ.

Sở Hoan lại cười nói:

- Nếu không phải Thị Lang đại nhân nhắc nhở, hạ quan nào biết lại có một quyển sổ như vậy tồn tại.

Hắn dừng một chút, lại hỏi:

- Chỉ là hạ quan cũng không rõ ràng, sổ sách như vậy, có thể nói là cực kỳ quan trọng, vì sao Hồ Bất Phàm còn phải đóng dấu lên trên? Nếu bại lộ, hắn sao có thể thoát khỏi liên quan?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.