Tiểu Công chúa vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly phu nhân đỏ bừng như rặng mây, hơi hơi nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái, cũng không nói lời nào. Sở Hoan ngơ ngác, tuy rằng dạy Lưu Ly phu nhân cưỡi ngựa là chuyện rất may mắn, nhưng nghĩ hôm nay còn có đại sự trong người, quyển Hồng ngân sách kia còn nằm trong ngực mình. Mình trì hoãn ngày nào, Hán Vương đảng bên kia sẽ có thêm thời gian để ứng đối. Hắn hơi trầm ngâm, nói:
- Kỳ thật hôm nay ta còn có việc trong người, hôm nay sợ là không được!
Lưu Ly phu nhân sâu trong đôi mắt mơ hồ như có chút thất vọng, nhưng vẫn dịu dàng nói:
- Công phó đại nhân có công vụ trong người, Lưu Ly không dám phiền toái.
Sở Hoan có chút áy náy nói:
- Phu nhân nếu muốn cưỡi ngựa, ta tất nhiên sẽ dành thời gian rảnh rỗi tới đây luận bàn với phu nhân.
Tiểu Công chúa mở trừng hai mắt hỏi:
- Công phó có công vụ sao? Tốt lắm, ngươi đi trước đi.
- Tuy nhiên hôm nay còn việc phải làm phiền Công chúa.
Sở Hoan nói tiếp:
- Thần có việc muốn đi gặp Tề Vương điện hạ, nhưng trong cung cũng chưa quen thuộc, lại không biết...
Đôi mắt đen láy của Tiểu Công chúa lúng liếng không đợi Sở Hoan nói xong, đã cười hì hì:
- Ta hiểu rồi, ngươi muốn bản Công chúa giúp ngươi đi gặp Tứ ca ca!
Sở Hoan thấy trên mặt nàng không có vẻ gì tốt, trong lòng biết tiểu hỗn đản này chắc chắn có ý đồ xấu gì đó, kiên trì đáp:
- Vâng!
- Không phải là không thể được.
Tiểu Công chúa nghe Sở Hoan quả thực có cần mình giúp, lập tức lên dây cót tinh thần:
- Tuy nhiên ngươi đừng tưởng rằng hoàng cung là chỗ có thể tùy tiện đi lại. Công phó, nếu như không có bản Công chúa hỗ trợ, ngươi muốn gặp Tứ ca ca, nhất định là không dễ.
Sở Hoan thấy thái độ rất đáo để của nàng, chỉ muốn lôi nàng xuống ngựa giáo huấn một hồi, nhưng Hồng ngân sách muốn giao tận tay cho Tề vương thật đúng là phải nhờ tiểu hỗn đản này trợ giúp, hắn kiên trì mỉm cười nói:
- Công chúa năng lực thông thiên, có Công chúa trợ giúp, ai cũng có thể gặp, không có Công chúa trợ giúp, ngay cả con kiến cũng không thể nhìn thấy.
Tiểu Công chúa đắc ý:
- Ngươi hiểu được là tốt rồi. Như vậy đi, bản Công chúa không làm khó ngươi, ngươi mới vừa nói bản Công chúa dạy không tốt, vậy bây giờ ngươi dạy Lưu Ly phu nhân cưỡi ngựa, dạy thật tốt, bản Công chúa sẽ dẫn ngươi đi gặp Tứ ca ca!
Sở Hoan ngẩn ra, cau mày nói:
- Công chúa, cưỡi ngựa không phải là một ngày hay hai ngày có thể học được. Người... người như thế mà còn không gọi là làm khó ta?
Lưu Ly phu nhân ở bên khuyên nhủ:
- Công chúa, Công phó đại nhân xem ra quả thật có công vụ trong người, quốc sự làm trọng, chúng ta không nên làm Công phó vướng chân. Học cưỡi ngựa thì lúc nào mà chẳng được.
Tiểu Công chúa bĩu môi nói:
- Lưu Ly phu nhân, vì sao người cũng nói giúp cho hắn? Ai biết hắn có sự thật có việc hay là tìm cớ chối từ? Hắn mới vừa nói ta không biết cách dạy người cưỡi ngựa, ta thực cũng muốn nhìn xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh!
Nàng hướng Sở Hoan nói:
- Công phó, kỳ thật ta cũng không phải không hiểu đạo lý, không cần ngươi thật sự giáo hội Lưu Ly phu nhân cưỡi ngựa, chỉ cần có thể khiến Lưu Ly phu nhân một mình ngồi trên lưng ngựa, có thể cùng ta chạy song song, ta liền buông tha ngươi.
Sở Hoan lòng thầm nghĩ tiểu hỗn đản quả thật là có cừu tất báo, vừa rồi chỉ lỡ miệng nói nàng hai câu, chỉ cần nàng bắt được cơ hội, liền bật người trả thù. Hắn tự nhủ khi nào quay lại huấn luyện, nhất định phải tìm cớ khiến tiểu hỗn đản này nếm chút khổ sở.
- Phu nhân, như vậy đi, trước tiên, ta dạy người một chút ít kiến thức cưỡi ngựa cơ bản.
Sở Hoan biết chỉ bằng hôm nay mà dạy Lưu Ly phu nhân cưỡi ngựa được thì quả thực là thiếu căn cứ. Tiểu Công chúa cố ý khó xử, kỳ thật cũng chỉ là tự ái dằn dỗi thôi. Chỉ cần khiến tiểu Công chúa hài lòng là được, kỳ thật nàng cũng không phải là muốn mình thật sự dạy Lưu Ly phu nhân cưỡi ngựa. Hắn hướng chuồng ngựa bên kia nói:
- Chúng ta đi đến đó kiếm một con ngựa.
Lưu Ly phu nhân có chút ngượng ngùng, nhìn Công chúa liếc mắt một cái. Nàng thông minh sắc sảo, cũng hiểu đây là Sở Hoan tạo lối thoát cho tiểu Công chúa. Nếu mình không đáp ứng, tiểu Công chúa chỉ sợ còn nghĩ ra những thủ đoạn bịp bợm khác, nên không cự tuyệt nữa, hơi cúi đầu xuống.
Công chúa vẫn ngồi trên lưng ngựa, tỏ ra rất oai phong, từ đầu đến cuối đều không xuống ngựa. Tới bên cạnh chuồng, Sở Hoan bảo Lưu Ly phu nhân chọn ngựa, Lưu Ly phu nhân dường như đã sớm nghĩ kỹ, chỉ vào kia một con ngựa đen xấu xí tên gọi là Hắc Sửu, cười nói:
- Sở Công phó lần trước cũng nói đây là con ngựa tốt, hay là dùng con ngựa này luyện tập đi.
Tiểu Công chúa ở bên thiện ý khuyên nhủ:
- Lưu Ly phu nhân, người chớ nghe hắn nói bừa. Hắc Sửu tính tình rất xấu, nếu không phải phụ hoàng ban tặng, ta sớm đã đuổi nó đi rồi. Người dùng nó luyện tập, cẩn thận không nó lại làm người bị thương.
Lần trước luận mã với Sở Hoan, tiểu Công chúa nội tâm hiển nhiên vẫn không hề phục.
Lưu Ly phu nhân xinh đẹp cười nói:
- Từ khó đến dễ, con ngựa này tính tình mãnh liệt, dùng nó đến luyện tập, chỉ cần thích ứng, về sau, ngược lại sẽ thoải mái không ít.
Sở Hoan vào chuồng, tìm một cái yên ngựa tốt, gắn vào lưng ngựa đâu vào đấy rồi mới dắt con Hắc Sửu đi ra, thấy trên gương mặt kiều mị của Lưu Ly phu nhân có vẻ rất căng thẳng, liền mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Phu nhân không cần sợ hãi, có ta ở bên cạnh chiếu ứng , không có vấn đề.
Hắn lập tức hướng Lưu Ly phu nhân giới thiệu nên lên ngựa như thế nào, lên ngựa trước sau phải chú ý điều gì, mặc dù chỉ là một ít chi tiết nhỏ, Lưu Ly phu nhân cũng nghe rất chăm chú.
Sở Hoan thậm chí tự mình làm mẫu, diễn luyện lên ngựa xuống ngựa, rồi mới hướng Lưu Ly phu nhân nói:
- Phu nhân trước tiên có thể thử một lần!
Lưu Ly phu nhân nhìn tiểu Công chúa bên cạnh liếc mắt một cái, tiểu Công chúa hứng thú dạt dào cười hì hì:
- Phu nhân không cần sợ hãi, bên cạnh có Công phó thuật cưỡi ngựa lợi hại như vậy, tuyệt sẽ không có vấn đề gì đâu.
Lưu Ly phu nhân mặc dù có chút không yên, nhưng nhìn sang Sở Hoan ở bên, đang nhìn mình cổ vũ, liền mềm nhẹ cười. Nàng một thân mặc trang phục cưỡi ngựa, vừa quyến rũ vừa có chút rắn rỏi, đi đến bên ngựa, học tác phong của Sở Hoan leo lên lưng ngựa. Nàng lần đầu cưỡi ngựa, động tác có vẻ rất cứng ngắc, hơn nữa trong lòng khẩn trương nên liên tục hai lần cũng vẫn không lên được.
Nàng hiển nhiên có chút ngượng ngùng, da thịt tuyết non hơi phiếm hồng, nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái, áy náy nói:
- Công phó, ta... ta quá ngu ngốc!
Sở Hoan ôn hòa an ủi
- Phu nhân không cần quá căng thẳng, buông lỏng một chút, kỳ thật không hề khó khăn như người nghĩ đâu.
Lưu Ly phu nhân hơi thấp trán, lại một lần nữa nhảy lên lưng ngựa. Lúc nàng leo lên lưng ngựa, vòng eo mảnh mai hơi xoay, làm cặp mông đầy đặn cong vểnh lên cực kỳ khiêu khích. Xiêm y vốn đã chật giờ lại bị kéo căng, làm nổi bật vóc dáng cực chuẩn, nhìn nóng cả con mắt. Khi sắp lên tới lưng ngựa, dường như là khí lực không đủ, chỉ chực rơi xuống. Sở Hoan ở bên đúng là không kìm nổi vươn một cánh tay đỡ vòng eo nhỏ nhắn của Lưu Ly phu nhân. Lưu Ly phu nhân mượn khí lực này, lập tức liền trở mình ngồi trên lưng ngựa. Lần đầu tiên cưỡi ở trên lưng ngựa, Lưu Ly phu nhân trên mặt hiện ra tia sáng kỳ dị, nhìn qua hết sức hưng phấn. Nàng vốn đoan trang thanh tú xinh đẹp, lúc này lại không kìm nổi giống tiểu nữ nhi bình thường nhìn về phía Sở Hoan, vui vẻ nói:
- Công phó, ta lên được rồi.
Sở Hoan cười nói:
- Phu nhân quả nhiên là thông minh sắc sảo!
Lưu Ly phu nhân tự nhiên cười nói, xinh đẹp không gì sánh được, dựa theo chỉ dẫn lúc trước của Sở Hoan, hai tay đặt lên yên ngựa, ngồi vững trên lưng Hắc Sửu, giai nhân cưỡi ngựa ô, dưới ánh mặt trời, tư thế hiên ngang, quyến rũ tột cùng bởi còn thấp thoáng chút phong tình ẩn hiện.
Sở Hoan cầm dây cương, nói:
- Phu nhân, hiện tại ta sẽ dẫn ngựa đi vài bước, người nhất định phải ngồi thật vững vàng!
Lưu Ly phu nhân vừa hưng phấn vừa khẩn trương, gật đầu nói:
- Làm phiền Công phó đại nhân!
Sở Hoan lúc này mới dắt ngựa, đi phía trước dẫn ngựa, dưới ánh nắng mặt trời, Hắc Sửu đi trên cỏ xanh, Sở Hoan đi trước dẫn ngựa, Lưu Ly phu nhân xinh đẹp ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn lại, tựa như một bức tranh ấm áp.
Lưu Ly phu nhân ngay từ đầu vẫn hết sức khẩn trương, nhưng cưỡi ngựa đi được một đoạn đường, sự căng thẳng giảm bớt rất nhiều, nhìn bóng lưng Sở Hoan đi phía trước, Lưu Ly phu nhân trên mặt đột nhiên đỏ ửng, lập tức thấp trán, như thoáng chút suy nghĩ.
Đi được một hồi, Sở Hoan dường như cũng cảm giác Lưu Ly phu nhân đã thích ứng, lúc này mới quay đầu lại nói:
- Phu nhân, bây giờ ta sẽ đem dây cương giao cho người, người cầm dây cương thử xem có thể hay không, nhớ kỹ, người vừa mới luyện mã, vạn không thể đi nhanh.
Lưu Ly phu nhân lại khẩn trương, hạ giọng nói:
- Ta... có thể làm sao?
- Đương nhiên có thể.
Sở Hoan đáp:
- Phu nhân lúc trước lo lắng không thể lên lưng ngựa, hiện tại chẳng phải là đã ngồi rất vững rồi sao?
Lưu Ly phu nhân chớp chớp mắt, cặp lông mi thật dài lay động, không kìm lòng nổi nói:
- Công phó đừng rời đi, Lưu Ly lo lắng... Lo lắng nó không nghe lời!
- Ta ở ngay phía sau mông phu nhân.
Sở Hoan cười ha hả nói, lập tức cảm giác lời này dường như có chút không đúng, lại thấy Lưu Ly phu nhân trên mặt một mảnh ửng đỏ quay đầu đi chỗ khác, lập tức rất xấu hổ. Lưu Ly phu nhân trên mặt cũng như phát sốt, trong lúc nhất thời không dám nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan đem dây cương đưa tới, cố tự trấn định nói:
- Phu nhân, cầm dây cương!
Lưu Ly phu nhân tiếp nhận dây cương, một đôi tay trắng nõn nà nắm chặt cương ngựa, lúc này mới khẩn trương nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái. Sở Hoan nắm chặt tay thành quyền vung lên, làm một động tác cổ vũ, Lưu Ly phu nhân quyến rũ cười, cưỡi ngựa chạy chầm chậm.
Sở Hoan cũng thật sự đi bên cạnh, dù sao Lưu Ly phu nhân lần đầu tiên cưỡi ngựa, hơn nữa, Hắc Sửu này là con ngựa mạnh mẽ cường tráng, bây giờ nhìn đi hết sức ôn hòa, ai biết có hay không đột nhiên thay đổi. Lưu Ly phu nhân là nữ nhân của Thái Tử, nếu xảy ra chuyện gì, chính mình khó chối được sai lầm này.
Tiểu Công chúa vẫn dõi theo ở phía sau cách đó không xa, thấy Sở Hoan hướng dẫn từng bước, không khỏi thấp giọng thì thầm nói: "Chính là một tên lòng lang dạ sói, gặp mỹ nữ thì ân cần, đối với ta luôn trừng mắt nạt nộ”
Ngay lập tức nàng cảm giác lời này có chút không đúng, nếu Sở Hoan đối với mỹ nữ ân cần, đối với chính mình rất hung, đây chẳng phải là nói mình không phải mỹ nữ?
Điểm này, tiểu Công chúa đánh chết cũng sẽ không tán thành.
Thấy Sở Hoan chắp hai tay sau lưng đi theo bên cạnh Hắc Sửu, duờng như rất ăn ý với Lưu Ly phu nhân, cũng không thèm để ý mình thế nào, chẳng biết tại sao, tiểu Công chúa trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, càng nhìn bóng dáng Sở Hoan càng có chút tức giận, run cương ngựa, quật roi vào lưng ngựa, ngựa trắng hí dài một tiếng, chạy như bay chỉ nháy mắt liền vượt qua Hắc Sửu.
Tiểu Công chúa như một trận gió lướt qua, Lưu Ly phu nhân có chút kinh hoảng. Nàng ngồi trên Hắc Sửu vốn thành thành thật thật, thấy con Bạch Tuyết lao qua, Hắc Sửu trong lúc đó hí dài một tiếng, hai móng trước nâng lên, người lập dựng thẳng đứng. Lưu Ly phu nhân bất ngờ thất sắc, thân hình mềm mại như muốn rơi xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]