Tôn Đức Thắng đi theo tiểu Công chúa rời đi, Doanh Nhân lúc này mới lắc đầu cười khổ nói:
- Ta đúng là bất lực với nàng. Mỗi lần lại đây, chỗ này của ta thế nào cũng mất cái gì đó.
Gã đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi vội:
- Sở Hoan, Mạc cô nương tốt chứ?
Lăng Sương còn đang tĩnh dưỡng, Sở Hoan tất nhiên không thể đem chuyện này nói cho gã biết, liền gật đầu nói:
- Điện hạ yên tâm, Mạc cô nương rất tốt.
- Vậy là tốt rồi.
Doanh Nhân nói:
- Ta đang tìm cách đi ra ngoài một lần. Đúng rồi, ngươi hôm nay vào cung, có chuyện gì gấp?
Sở Hoan cũng không dài dòng, lấy ra Hồng ngân sách, đem chuyện về Hồng ngân sách từ đầu đến cuối nói cho Doanh Nhân. Doanh Nhân vui sướng vạn phần, nói:
- Sở Hoan, ngươi thật sự là lợi hại. Ngươi lần trước nói qua, phụ hoàng phái ngươi tiến vào Hộ bộ, chính là muốn cho ngươi ở bên trong tìm kiếm sơ hở. Hồng ngân sách không như bình thường, có thứ này, nhất định có thể khơi mào nên sóng lớn!
Gã thu hồi Hồng ngân sách, hưng phấn nói:
- Ta phải đi gặp phụ hoàng, đem Hồng ngân sách giao cho người.
- Không được!
Sở Hoan lập tức ngăn cản.
Doanh Nhân sửng sốt, nhíu mày hỏi:
- Vì sao? Hồng ngân sách không giao cho phụ hoàng, thì làm sao sửa trị bọn Hồ Bất Phàm?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Điện hạ, lấy được Hồng ngân sách, chúng ta cho dù coi như là đại công cáo thành, chuyện về sau, chúng ta không cần tham dự vào, hơn nữa đem Hồng ngân sách giao cho Thánh Thượng, tuyệt đối không thích hợp!
Doanh Nhân khó hiểu nói:
- Không giao cho phụ hoàng, thì giao cho ai? Chúng ta cầm Hồng ngân sách cũng có tác dụng gì đâu?
- Thánh Thượng rốt cuộc có tâm tư gì, chúng ta không đoán được.
Sở Hoan nói:
- Hơn nữa Thánh Thượng dốc lòng tu đạo, Hồng ngân sách giao cho Thánh Thượng, ngược lại là khiến cho Thánh Thượng thêm nhiễu loạn. Nếu có Hồng ngân sách trong tay, chúng ta có thể lợi dụng nó.
- Không sai.
Doanh Nhân vuốt cằm nói:
- Hồng ngân sách một khi phát huy tác dụng, Tam ca nhất định sẽ bị thương nặng!
- Có thể đem phát huy hết tác dụng của Hồng ngân sách, người phù hợp nhất chính là Thái Tử.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Đem Hồng ngân sách giao cho Thái Tử, sự tình phía sau, chúng ta sẽ không cần quản, chỉ cần ngồi nhìn hổ đấu nhau là tốt rồi!
Doanh Nhân suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Sở Hoan, cũng là ngươi nghĩ chu đáo. Người hận Tam ca nhất không phải phụ hoàng, mà là Thái Tử ca ca. Hồng ngân sách này giao cho phụ hoàng, phụ hoàng còn có thể thủ hạ lưu tình, nhưng giao cho Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp hung hăng đâm cho Tam ca một đao!
Sở Hoan nói:
- Cho nên điện hạ mau chóng đem quyển sổ này giao cho Thái Tử điện hạ, càng sớm càng tốt!
- Ta hiểu được.
Doanh Nhân gật đầu:
- Hai người bọn họ đấu nhau tất sẽ lưỡng bại câu thương, chúng ta mới có lợi.
Gã lập tức hỏi:
- Đúng rồi, Lang Vô Hư thật sự đầu nhập vào chúng ta?
- Hắn là chuẩn bị sẵn sàng thôi.
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Người này công bố sẽ tiềm phục tại Hán Vương đảng, không cần đem thân phận của hắn bộc lộ ra, tiếp tục vì điện hạ cống hiến. Kỳ thật nói cho cùng, là lưu một con đường thoát thân bên cạnh điện hạ mà thôi. Người như thế, có thể sử dụng, nhưng không thể tin!
Doanh Nhân vỗ vỗ Sở Hoan cánh tay, cười nói:
- Sở Hoan, ngươi thật sự là lợi hại, đây chính là công lao lớn. Chỉ tiếc ta hiện tại không có gì có thể thưởng cho ngươi.
Gã nghĩ tới bên cạnh mình người sử dụng được không có mấy, thực lực gầy yếu, thần sắc lập tức ảm đạm.
Sở Hoan hiểu được tâm tư của gã, thấp giọng khuyên giải:
- Điện hạ, người lúc trước cũng đã nói, dục tốc bất đạt, chúng ta cứ đi từ từ, không nên gấp gáp cầu thành công ngay.
Doanh Nhân miễn cưỡng cười cười, Sở Hoan trầm ngâm một trận, đột nhiên hỏi:
- Điện hạ, người có biết nhiều về Thần Y vệ không?
- Thần Y vệ?
Doanh Nhân cau mày hỏi:
- Vì sao nhắc tới bọn họ?
- Vì thuộc hạ không biết Thần Y vệ đến tột cùng là của người nào.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Nghe nói Thần Y vệ cao thủ nhiều như mây, đây chính là thế lực rất lớn.
Doanh Nhân vội nói:
- Thần Y vệ không phải người của Thái Tử ca ca, cũng không phải Tam ca, chỉ tận trung với phụ hoàng mà thôi. Ngoại trừ phụ hoàng, không một ai có thể điều động.
- Hả?
Sở Hoan khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ ngay cả điện hạ cũng không thể hỏi đến Thần Y vệ?
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Không thể. Chớ nói hỏi đến, Thần Y vệ Bạch lâu ta cũng không vào được đấy.
- Bạch lâu?
- Đúng vậy!
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Bạch lâu là nha công sở của Thần Y vệ, ngoại trừ người của Thần Y vệ và phụ hoàng, ai cũng không vào được.
Sở Hoan nói:
- Ý của điện hạ là Bạch lâu Thần Y vệ chỉ phụng mệnh Thánh Thượng, các nha môn khác đều không thể nhúng tay. Thần Y vệ làm chuyện gì, cũng đều là ý chỉ Thánh Thượng?
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Hẳn là như vậy, tuy nhiên rốt cuộc như thế nào, ta cũng không rõ ràng. Ta chỉ biết là, mỗi người Thần Y vệ giết, đều có hồ sơ ở Bạch lâu, tuy nhiên hồ sơ này chúng ta cũng chưa bao giờ được thấy.
- Điện hạ có biết Thần Y vệ Vệ đốc là ai không?
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Không biết. Bạch lâu Thần Y vệ, quả thật đều nghe lệnh bởi Thần Y vệ Vệ đốc. Ta cũng biết Thần Y vệ có tứ đại Thiên hộ, mười hai đại Bách hộ. Tứ đại Thiên hộ, tên gọi như ca dao. Thanh Long như quỷ, Bạch Hổ trường thương, Huyền Vũ vạn vật, Chu Tước lưu hương. Tuy nhiên bổn vương đối với bọn họ xưa nay không có hứng thú. Giống như mười hai đại Bách hộ, là dựa theo mười hai con giáp. Lần trước ở Vân Sơn phủ, ngươi cũng đã gặp hai người rồi... Nhưng Vệ đốc là ai, bổn vương thật đúng là không rõ ràng lắm. Thần Y vệ Vệ đốc là chưa bao giờ vào triều, ngoại trừ phụ hoàng, chỉ sợ không có ai biết Vệ đốc là ai!
Gã đột nhiên hiện ra vẻ nghi hoặc, nhíu mày hỏi:
- Sở Hoan, sao bỗng dưng lại có hứng thú đối với Thần Y vệ như thế?
Sở Hoan khí định thần nhàn, điềm tĩnh nói:
- Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Điện hạ thân mang trọng trách, nếu muốn thành nghiệp lớn, nhất định phải rõ ràng tất cả các thế lực, ai là bạn ai là thù. Thần Y vệ là thế lực thần bí nhất, không thể khinh thường. Chúng ta đối với bọn họ biết càng nhiều càng tốt.
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, mới hạ giọng nói:
- Sở Hoan, kỳ thật đã từng có một lần ta hỏi phụ hoàng về Thần Y vệ. Đó là khi nghe đến câu ca Thanh Long như quỷ Bạch Hổ trường thương kia, nhưng phụ hoàng lúc ấy thái độ không tốt. Ta còn nhớ rõ phụ hoàng lúc ấy nói qua, đừng nên hỏi về Thần Y vệ, biết càng ít, đối với chúng ta càng tốt, cho nên... !
Nét mặt gã đột nhiên trịnh trọng khác thường:
- Về sau chúng ta không cần dính vào Thần Y vệ!
Lúc Sở Hoan trở lại nha môn Hộ bộ, trời còn sớm, vừa tiến vào đại viện Hộ bộ đã cảm giác trong viện không khí có chút không đúng. Gần đây vì phải xử lý phản loạn Giang Hoài đạo cho nên nha môn Hộ bộ lúc nào cũng bận rộn vô cùng. Nhưng lần này toàn bộ trong viện lại yên ắng dị thường, tới trong chính viện, liền nhìn thấy có mười mấy tên quan lại lớn nhỏ túm năm tụm ba cùng một chỗ, xì xào bàn tán chuyện gì đó.
Sở Hoan nhíu mày, chúng quan lại nhìn thấy Sở Hoan trở về, không ít người lập tức đều yên tĩnh xuống. Hộ bộ Thị lang Lang Vô Hư bước ra chào đón, mặt có hơi trắng bệch.
Sở Hoan không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Thị lang đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?
Lang Vô Hư cười khổ lắc đầu nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Bộ Đường đại nhân đi rồi!
- Đi?
Sở Hoan ngẩn ra.
Lang Vô Hư hạ giọng nói:
- Cả ngày hôm nay ngày, Bộ Đường đại nhân không tới nha môn, vì có rất nhiều công vụ vẫn chờ đại nhân xử lý cho nên phái người đến phủ tìm. Nhưng ... !
Y dừng một chút, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia hoảng sợ:
- Nhưng Bộ đường đại nhân đã tự vẫn!
- A?
Sở Hoan thật sự giật mình kinh hãi.
Lang Vô Hư thấp giọng nói:
- Nghe người trong Thượng Thư phủ nói, sáng hôm nay Bộ Đường đại nhân nhốt mình trong thư phòng, không hề mở cửa. Buổi trưa, có người đưa cơm đến, gõ cửa không có người đáp lại, người nhà cảm thấy có chuyện cổ quái, liền mở cửa, thì phát hiện…
Y lắc lắc đầu, thở dài:
- Thì phát hiện Bộ đường đại nhân uống thuốc độc tự sát!
Sở Hoan thật sự không thể tưởng được, Hồ Bất Phàm bên kia phản ứng nhanh như vậy.
Hắn bình thường thấy Hồ Bất Phàm cũng không phải là người thấy chết không sờn, không thể tưởng được thật sự xảy ra chuyện liền khảng khái chịu chết. Bởi vậy có thể thấy được Hồng ngân sách đúng là điểm yếu của Hán Vương đảng ở Hộ bộ.
Thấy Lang Vô Hư sâu trong đôi mắt không che dấu được hoảng sợ, Sở Hoan biết người này hiện tại trong lòng nhất định là khẩn trương tới cực điểm. Tiếp theo, sẽ là một hồi gió lốc không thể tránh được, khởi động trận gió lốc này, lại chính là bản thân mình và Lang Vô Hư.
Hắn không biết Hồ Bất Phàm lúc sắp chết, có biết Lang Vô Hư bán rẻ y hay không? Có lẽ Hồ Bất Phàm đến lúc chết cũng không biết ngờ người thân tín nhất bên cạnh y chính là kẻ đưa mình xuống suối vàng.
Tuy nói An Quốc Công mới là người khống chế Hồng ngân sách, nhưng An Quốc Công giảo hoạt, dựa vào Hồng ngân sách, căn bản sẽ thể đụng đến chân tơ kẽ tóc của lão.
Bề ngoài, chủ mưu của Hồng ngân sách là Hồ Bất Phàm, nhưng chủ mưu Hồ Bất Phàm đã tự sát, kể từ đó, điều tra Hồng ngân sách sẽ khó khăn không ít.
Sở Hoan lúc này là tâm như điện vòng. Hắn bây giờ còn không rõ ràng lắm, Hồ Bất Phàm là chủ động chịu chết, hay là có ẩn tình khác, nhưng Hồ Bất Phàm vừa chết, ngay lập tức nước cờ bỏ xe vệ soái phát huy hiệu quả.
An Quốc Công thông qua Hồ Bất Phàm khống chế Hộ bộ, nếu Hồ Bất Phàm không chết, Thái Tử đảng có lẽ có thể lợi dụng Hồ Bất Phàm cắn cho An Quốc Công mấy nhát, nhưng hiện giờ Hồ Bất Phàm chết, ngay lập tức, An Quốc Công lại được an toàn.
Lang Vô Hư dường như đầy bụng tâm sự, kéo tay Sở Hoan cánh tay, đi thẳng xuyên qua sân, tới viện của mình trong viện, sai người canh gác ngoài cửa, vào trong phòng, đóng cửa lại, không nói hai lời, xoay người quỳ rạp xuống đất. Sở Hoan kinh hãi:
- Thị lang đại nhân, ngài làm cái gì vậy?
Lang Vô Hư nói:
- Sở đại nhân, ngươi hiện tại cũng nhìn thấy, ta thật lòng đầu nhập Tề Vương điện hạ, tuyệt không có bất kỳ sự giả dối nào.
Sở Hoan nâng dậy Lang Vô Hư, nói:
- Lang đại nhân dùng cách này đã biểu lộ cõi lòng, không nói gạt ngài, hôm nay ta vào cung gặp điện hạ. Điện hạ đối với ngài khen không dứt miệng, có nói, Lang đại nhân chính là trung thần, điện hạ nhất định sẽ không bạc đãi.
Hắn dừng một chút, hạ thấp giọng hỏi:
- Đại nhân có phải sẽ làm... Hộ bộ Thượng thư…
Lang Vô Hư vội đáp:
- Sở đại nhân, ngươi chớ hiểu lầm. Kỳ thật ta hôm nay suy nghĩ cả buổi, cảm thấy chuyện này vẫn còn phải bàn bạc tiếp.
- Ý của đại nhân là?
Sở Hoan khó hiểu hỏi.
Lang Vô Hư giải thích:
- Hồ Bất Phàm chết ngay lập tức, nếu như ta lên làm Hộ bộ Thượng thư, An Quốc Công tất nhiên sẽ hoài nghi ta.
Y dừng một chút, thấp giọng nói:
- Ý của ta là, vị trí Hộ bộ Thượng thư ta không nên ngồi vào. Hán Vương đảng lần này cho dù bị thương nặng, nhưng cũng sẽ không chân chính tiêu vong, tất nhiên còn có thể bảo tồn thực lực. Ta nghĩ chịu nhục, bên ngoài tiếp tục đi theo Hán Vương đảng, nhưng ngầm giúp đỡ Tề Vương điện hạ.
Y một bộ xúc động, hạ giọng nói:
- Cổ nhân có Quan Vân Trường doanh đang ở Tào lòng hướng về Hán, Lang mỗ muốn mô phỏng tiên hiền, đang ở Hán Vương đảng, lòng lại hướng về Tề vương!
Sở Hoan nắm cánh tay Lang Vô Hư, cả kinh nói:
- Lang đại nhân, việc này không thể như thế được. Không nói gạt ngài, Tề vương đã nhận lời, tìm được cơ hội, sẽ hướng Thánh Thượng tiến cử ngài làm Hộ bộ Thượng thư, ngài... !
Lang Vô Hư làm sao không muốn leo lên vị trí Thượng thư?
Y ngầm dựa vào Doanh Nhân, nói cho cùng, là vì người này thật đúng là có vài phần nhãn lực, dựa vào tình hình triều đình mà đoán Hoàng đế Bệ hạ rất có thể đã bất mãn với Hán Vương đảng.
Y là nhân vật trọng yếu trong Hán Vương đảng, Hán Vương đảng khẽ đảo, y nhất định là chạy không được.
Có Tề vương đặt nền móng, sau này nếu Hán Vương ngã, mình còn có Tề vương làm chỗ dựa vững chắc, có thể giữ được an toàn.
Cái chức quan Thượng thư tất nhiên mê người, nhưng Lang Vô Hư cũng cẩn thận nghĩ, An Quốc Công thiếu chút nữa nghi ngờ mình. Nếu như lúc này Tề vương tiến cử mình trở thành Hộ bộ Thượng thư, bí mật về Hồng ngân sách bị tiết lộ, Hán Vương đảng tất nhiên sẽ hoài nghi mình, cho nên vị trí Thượng thư không có khả năng do Tề vương bên kia tiến cử.
Y tự cho là đã lừa gạt được An Quốc Công, không biết An Quốc Công bên kia sớm đã nhìn ra sơ hở.
Y luôn miệng nói là đang ở Tào doanh lòng đang ở Hán, nhưng tâm tự nhiên không có khả năng thật sự như vậy. Tiết lộ bí mật về Hồng ngân sách, là dựa vào Tề vương cho mình một con đường lui. Hiện giờ Hán Vương đảng thế lực vẫn như cũ, còn rất thịnh, y tự nhiên còn nguyện ý ở lại Hán Vương bên này. Tuy nói Hán Vương có khả năng rơi đài, nhưng chính trị phong vân khó có thể đoán trước. Nói không chính xác y nương vào Hán Vương có thể gặp dữ hóa lành, vẫn như cũ có thể trèo lên vị trí cao hơn. Khi đó y vẫn là người của Hán Vương đảng, tự nhiên tiền đồ vô lượng.
Tuy nói để lộ cơ mật về Hồng ngân sách, nhưng Lang Vô Hư lại không để lại bất cứ nhược điểm nào cho Sở Hoan. Lòng y tính toán quá, nếu Sở Hoan và Tề vương tiết lộ chuyện này, tố giác Hồng ngân sách mất trộm có liên quan đến mình, y cũng sẽ không thừa nhận, đến chết cũng không nhận.
Y vì tiền đồ của mình mà suy xét, nghiêng trái nghiêng phải, chính là muốn mọi việc đều thuận lợi. Nhưng chỉ một chuyện không tốt, mọi việc đang thuận lợi cũng có thể biến thành thế khó xử. Y vẫn cho rằng bắt cá hai tay như hiện nay là một diệu chiêu, nhưng cũng hiểu tính nguy hiểm của nó.
- Sở đại nhân, Hán Vương đảng không phải là dễ dàng đối phó như vậy.
Lang Vô Hư vẻ mặt ngưng trọng, lời nói thành khẩn:
- Muốn dựa vào một quyển Hồng ngân sách liền đem Hán Vương đảng hoàn toàn suy sụp, tuyệt không khả năng. Quan viên Hán Vương đảng có từ vua đến dân, thực lực hùng hậu, hơn nữa lần này dung Hồng ngân sách, cố nhiên có thể khiến Hán Vương đảng thương gân động cốt, nhưng lại không thể uy hiếp bọn họ. Ta ở lại Hán Vương, sau này nhất định có thể trợ giúp cho Tề vương lớn hơn nữa.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Thị lang đại nhân dụng tâm lương khổ, ta chắc chắn hướng Tề Vương điện hạ báo cáo. Chỉ có điều, thiệt thòi cho Thị lang đại nhân rồi.
Lang Vô Hư cười nói:
- Ngọc đền đáp anh chủ, thiệt thòi đến mấy ta cũng cam lòng.
- Thị lang đại nhân, bản Hồng ngân sách, có thể hay không... Liên lụy ngài?
Sở Hoan thấp giọng hỏi.
Lang Vô Hư lắc đầu cười nói:
- Yên tâm, Hồng ngân sách là do ta một tay thống tính, ta tự nhiên để lại tâm nhãn, sẽ không liên lụy.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Sở Hoan vẻ mặt vui mừng:
- Có Thị lang đại nhân giúp đỡ, Tề Vương điện hạ đích thị là hết sức vui mừng đấy.
Trong Quang Minh điện đẹp đẽ xa hoa, đồng mỏ chim hạc khói nhẹ lượn lờ, Hoàng đế Bệ hạ xếp bằng ở trên đài ngọc, khí định thần nhàn, dưới đài ngọc hôm nay tụ tập rất nhiều trọng thần.
An Quốc Công nửa năm qua này sức khỏe vẫn không thật tốt, thường xuyên ở trong phủ tĩnh dưỡng, nhưng hôm nay cũng bị truyền vào cung. An Quốc Công tuổi già sức yếu xếp ngồi ở đầu hàng bên tả, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, hom hem như thể gần đất xa trời.
Trong Quang Minh điện sau một trận yên lặng, Hoàng đế lên tiếng trước, giọng trầm thấp mà uy nghiêm:
- Thẩm ái khanh, nghe nói Hồ Bất Phàm tự sát, là vì một quyển sổ sách?
Đô Sát viện hữu Đô ngự sử Thẩm Khách Thu đã đứng dậy, hai tay trình lên bản Hồng ngân sách, cung kính nói:
- Thánh Thượng, đó là bản sổ sách này, trong đó, đọc mà thấy ghê người!
Sớm có thái giám tới tiếp nhận, dâng lên Hoàng đế. Hoàng đế sau khi tiếp nhận, lật xem vài tờ, thản nhiên nói:
- Những chữ ghi phía trên này, là thật là giả?
Thẩm Khách Thu nói:
- Hồi bẩm Thánh Thượng, Hồ Bất Phàm chính là Hộ bộ Thượng thư, mặt trên quyển sổ này có dấu tay của y. Các khoản trên đó có thể thẩm tra, chắc có lẽ không sai. Hơn nữa nếu phần sổ sách này là giả, Hồ Bất Phàm cũng không có khả năng vì sợ tội tự sát như vậy.Y sợ tội tự sát, càng có thể khẳng định quyển sổ này là thực!
Hoàng đế nhìn về phía An Quốc Công, hỏi:
- An Quốc Công, theo ý kiến của khanh, phần sổ sách này là thật hay giả?
Ngài sai người đưa quyển sổ cho An Quốc Công. An Quốc Công mặt không thay đổi, tiếp nhận quyển sổ, lật xem vài tờ, hơi run rẩy đứng dậy, quỳ gối dưới ngọc đài mặt, cung kính nói:
- Lão thần khẩn cầu Thánh Thượng trị tội!
- Lão quốc công có tội gì?
- Hồ Bất Phàm là lão thần lúc trước hướng Thánh Thượng tiến cử!
An Quốc Công thở dài:
- Nhưng lão thần vạn thật không ngờ Hồ Bất Phàm gan lớn trùm trời, dám làm những việc ngỗ nghịch như thế, lão thần tội không thể tha!
Thẩm Khách Thu liếc An Quốc Công liếc mắt một cái, khóe miệng nổi lên cười lạnh.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Lão quốc công lúc trước tiến cử Hồ Bất Phàm, nhưng cuối cùng hạ chỉ quyết định cũng là trẫm, nếu lão quốc công có sai, như vậy trẫm chẳng phải cũng sai?
Ngài thở dài:
- Nhớ ngày đó lão quốc công xử lý Hộ bộ, gọn gàng ngăn nắp, Hộ bộ này đúng là vẫn không thể thiếu lão quốc công.
- Lão thần không dám!
An Quốc Công lập tức nói.
Thẩm Khách Thu chắp tay nói:
- Thánh Thượng, quyển sổ này đề cập đến số quan viên bòn rút ngân khố tư lợi cho mình, tham ô hủ hóa, số ngân lượng chi ra thật lớn, quả nhiên là làm người nghe kinh sợ. Mấy năm gần đây Hộ bộ liên tục yêu cầu gia tăng thuế má, vốn tưởng rằng phải chi quá lớn, hiện giờ xem ra, đều không phải là ngân khố quốc gia chi quá lớn, mà là quan viên Hộ bộ do Hồ Bất Phàm cầm đầu ăn lộc của vua, nhưng không lo việc cho vua, hại nước hại dân, gieo hại thiên hạ. Thần mời Thánh Thượng hạ chỉ, tra rõ án này, tuyệt không nhân nhượng.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, hướng An Quốc Công hỏi:
- Lão quốc công có ý kiến gì về việc này?
- Thẩm Ngự sử nói rất đúng.
An Quốc Công nghiêm nghị nói:
- Sự tình liên quan đến xã tắc, phải xem xét, một khi tra ra, chắc chắn phải xử lý thật nghiêm, tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]