Chương trước
Chương sau
Trên đại điện nhất thời không một tiếng động, yên tĩnh giống như chết.

Hoàng đế Bệ hạ mặt không đổi sắc, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ma Ha Tàng. Ma Ha Tàng vẫn điềm tĩnh như không, mắt đối mắt với Hoàng đế Bệ hạ. Trên điện Thừa Thiên lúc này mặt đối mặt với quân chủ đế quốc, gã không hề có chút nào là sợ hãi.

- Trẫm 30 năm trước khởi binh.

Hoàng đế Bệ hạ bình tĩnh nói:

- Khi đó trẫm ở Sở Phong, chỉ là một góc nhỏ mà thôi, sau 20 năm chinh chiến, hiện giờ, quân lâm tứ hải, có được giang sơn. Dưới chân trẫm, mỗi tấc đất đều là trẫm dùng máu tươi đổi lấy. Tướng sĩ dưới trướng tử vong vô số. Trên người trẫm, cũng còn lưu vết thương. Khi trẫm còn sống, sẽ chỉ mở mang bờ cõi, tuyệt không đem đất đai chắp tay tặng người khác.

Lão giơ tay lên, chỉ vào Ma Ha Tàng, giọng ác nghiệt cực điểm:

- Muốn đem Tây Bắc của trẫm cho người Tây Lương xâm phạm, trẫm năm đó nếu có thể thống nhất giang sơn Đại Tần, bây giờ cũng có thể chinh phục sa mạc san bằng Tây Lương.

Không khí vốn dịu đi, lúc này lại căng thăng dần lên.

Sở Hoan nhìn Hoàng đế ngồi trên ngai vàng khí phách mười phần, trong lòng bỗng chốc nảy sinh tôn kính đối với lão. Dù sao lão cũng không phải là người nhu nhược, mấy năm nay cố nhiên có nhiều việc làm sai, nhưng thời điểm liên quan đến lợi ích quốc gia, lão cũng không dễ dàng thỏa hiệp.

Đại lễ quan Cổ Tát Hắc Vân cao giọng nói:

- Hoàng đế Bệ hạ tôn kính, vì muốn chinh phạt Tây Bắc, dũng sĩ Tây Lương ta cũng chết vô số. Đại Tây Lương ta thu Tây Quan đạo cũng là muốn cấp một công đạo cho trăm ngàn tướng sĩ Tây Lương.

Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:

- Trẫm có thể cho các ngươi vàng bạc tiền tài, nhưng đất đai Đại Tần, sẽ không cắt nhường một tấc. Tây Lương muốn cùng Đại Tần nghị hòa, nếu không thể rút quân khỏi Tây Bắc, vậy chuẩn bị quân tái chiến.

Lão lạnh lùng cười:

- Trẫm từng ở môt xó gây dựng ngàn dặm giang sơn, hiện giờ tay cầm ngàn dặm giang sơn, chẳng lẽ còn không dám cùngTây Lương các ngươi chiến một trận?

Hoàng đế nói năng đầy khí phách, trong triều văn võ không ít người kinh hồn táng đảm.

Triều đình nếu như có thể chiến, cũng sẽ không chờ người Tây Lương tiến đến nghị hòa, đã sớm phát binh phản công, tình thế hiện giờ chính là vì nước không thể chiến, mới đáp ứng nghị hòa.

Trong triều, tướng quân có thể đảm đương chiến sự quy mô lớn vốn không nhiều lắm. Có thể chống lại Nam viện Đại vương Tây Tiếu Thiên Vấn lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tần quốc tứ tướng tự nhiên đều có thể tới chống đỡ, nhưng Phong Hàn Tiếu đã chết, Xích Luyện Điện trấn thủ Liêu Đông, Lôi Cô Hành sức khỏe cực kém, mà Dư Bất Khuất cũng đã bất chấp tuổi tác già nua kinh lược Tây Bắc, lĩnh quân phòng thủ có thể thử một lần, nhưng nếu phải toàn diện phản công, ít nhất bây giờ tuyệt đối không thể.

Tần quốc tuy rằng quốc thổ mở mang, nhưng những năm gần đây, dân chúng đói khổ không chịu nổi. Trên thực tế thực lực đã suy yếu rất lớn. Lúc lập quốc, trải qua hơn hai mươi năm hỗn loạn, quần hùng tranh bá, Trung Nguyên đại địa một mảnh hỗn độn, khói thuốc súng quét qua, rất nhiều việc cần làm bị gác lại. Hoàng đế Bệ hạ quả thật một người không chỉ giỏi điều binh khiến tướng mà còn thạo việc kinh bang tế thế, nguyên khí quốc gia mới chậm rãi khôi phục.

Nhưng trải qua quá trình chiến hỏa giày xéo Trung Nguyên, lại không phải ngay lập tức có thể cường thịnh ngay. Hơn mười năm khôi phục, dân chúng mới coi như có thể an cư lạc nghiệp.

Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên té ngựa, đối với chuyện sinh tử có suy nghĩ khác, từ đó về sau, chợt chây lười quốc sự, dụng tâm hướng đạo, cầu trường sinh. Trong triều các trực thần vì can gián việc tu đạo bị chém giết vô số. Cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, Hoàng đế Bệ hạ không để ý tới chính sự, đế quốc từ trên xuống dưới lập tức lâm vào cảnh chướng khí mù mịt. Đế quốc đang trên đà khắc phục chiến hỏa phát triển cường thịnh đột nhiên bị dừng lại.

Hiện giờ thực lực của quốc gia kém phát triển, dân chúng khốn khổ, nếu cố gắng phát động chiến tranh, sẽ chỉ làm cho đế quốc lâm càng sâu vào vũng bùn. Thậm chí vì vậy mà chia năm xẻ bảy, chưa kể cảnh nội đế quốc hiện nay loạn dân đã nổi lên bốn phía. Chiến sự Giang Hoài đạo nóng bỏng, ngân khố quốc gia cạn kiệt, tiền lương căng thẳng. Nếu Tây Bắc tiếp tục chiến sự, nhất định sẽ phải tiếp tục trưng thu thuế má của bách tính, kết quả của nó không thể nghi ngờ là dân tâm vốn đã sinh lòng oán niệm, giờ như lửa đổ thêm dầu, sẽ chỉ làm tình hình quốc nội căng thẳng hơn mà thôi.

Liêu Đông đạo Xích Luyện Điện tuy rằng cầm binh rất giỏi, canh phòng nghiêm ngặt nước Triều Tiên, nhưng nếu Tần quốc thật sự cùng Tây Lương liều chết, quốc nội lại lan tràn chiến hỏa, như vậy nước Triều Tiên rất có thể sẽ thừa dịp đục nước béo cò. Xích Luyện Điện mặc dù là nhất đại danh tướng, nhưng nếu hậu phương phòng thủ không xong, bổ sung không đủ, vậy cũng chưa chắc có thể ngăn cản được người Cao Ly tiến công.

Cho nên xưa nay Tần quốc căn bản không nên cùng Tây Lương tử chiến, biện pháp tốt nhất đó là thông qua lần nghị hòa này, cùng Tây Lương ngưng binh, sau đó toàn lực bình định chiến sự quốc nội, như thế đế quốc mới có thể thoát khỏi khốn cảnh.

Hoàng đế Bệ hạ khí thế kinh người, long nhan cố nhiên là sảng khoái vô cùng, nhưng một khi vì vậy mà làm cho nghị hòa tan vỡ, thì thật sự không ổn.

Thật ra, có số ít người thâm sâu lại từ trong đó nhìn ra manh mối. Hoàng đế Bệ hạ chưa chắc là thật sự phải tiếp tục chiến tranh, mà là bắt đầu ở trên điện cùng người Tây Lương đàm phán.

Vốn chuyện đàm phán trước đó phải có các bộ phận chuyên môn thương thảo sơ lược trước, nhưng sứ thần Tây Lương đã ém thông tin đợi đến khi lên điện mới cùng Hoàng đế Bệ hạ đương triều bắt đầu cuộc đàm phán.

Đàm phán vốn cũng không phải là chuyện dễ, đôi bên chắc chắn sẽ phải hô mưa gọi gió, tìm sơ hơ của đối phương, dùng điểm yếu đó mà tiến hành áp chế đàm phán.

Không ít người rõ ràng, lúc này đây cũng không phải là đế quốc chủ động nghị hòa, mà là người Tây Lương chủ động nghị hòa. Người Tây Lương nếu không phải tự thân gặp phiền toái, tuyệt đối không có khả năng ngàn dặm xa xôi phái sứ thần chủ động nghị hòa.

Tuy rằng không biết Tây Lương vì sao phải làm thế, nhưng Hoàng đế Bệ hạ hiển nhiên cũng bắt được điểm này, ít nhất lão đã nhìn ra, đế quốc cố nhiên không muốn tiếp tục chiến, mà người Tây Lương càng không muốn tiếp tục chiến. Nội bộ đôi bên hiển nhiên đều xuất hiện vấn đề, vừa phải thỏa hiệp vừa phải tranh đấu.

Ma Ha Tàng dường như cũng không ngờ này lão Hoàng đế lại cứng rắn, mạnh mẽ như thế. Cổ Tát Hắc Vân đã nói:

- Hoàng đế Bệ hạ, Tây Lương Vương thuận theo Phật ý, nguyện ý ngưng binh, nhưng một trăm ngàn dũng sĩ Tây Lương đẫm máu, nếu cứ như vậy mà rút quân, một trăm ngàn tướng sĩ làm sao có thể an lòng? Hơn nữa phải rút quân khỏi Tây Bắc, sẽ hao phí lượng vật tư khổng lồ. Tâm tình của Hoàng đế Bệ hạ, Tây Lương ta cũng có thể hiểu được. Nhưng nếu là hoà đàm, thì đôi bên đều phải lui nhường một bước. Theo như nhu cầu, Hoàng đế Bệ hạ phải giữ thổ địa, lại cũng không thể khiến vô số tướng sĩ Tây Lương tử thương cứ như vậy buông tha đất đai đã chiếm đoạt được. Nếu là như vậy, Tây Lương cần gì phải nghị hòa, mà là bại vào tay quý quốc rồi.

Y vẻ mặt bình tĩnh, lắc đầu nói:

- Nếu là như vậy, Tây Lương ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Dũng sĩ Tây Lương ta có thể lui binh mà nghị hòa, tuyệt sẽ không tiếp nhận chiến bại!

Y nói ra lời này, rất nhiều người có thể hiểu. Ma Ha Tàng và Cổ Tát Hắc Vân chính là kẻ đấm người xoa. Ma Ha Tàng lấy khí thế đoạt người, đem Tây Lương đặt vào thế thượng phong. Mà Cổ Tát Hắc Vân lại dùng nhu chế cương, một khi đế quốc biểu hiện cứng rắn, mạnh mẽ, y liền từ giữa chu toàn.

Không hề nghi ngờ, người Tây Lương đối với đàm phán hoà bình này đã tịnh tâm chuẩn bị, suy nghĩ cặn kẽ.

Hoàng đế cười to nói:

- Nói đến nói đi, cũng chỉ là muốn tiền tài mà thôi. Đại Tần ta bốn biển giàu có, việc tiền tài, chưa chắc không thể thương lượng.

Cổ Tát Hắc Vân lại cười nói:

- Nhưng quân phí trước đây, hơn nữa, nếu quả thật phải từ Tây Bắc rút quân, cần có phí dụng rút quân, còn có phí dụng trấn an các tướng sĩ, vậy cũng không phải số lượng nhỏ?

Y dừng một chút, lại nói:

- Ma Ha Vương tử đề xuất mấy mặt đó, đó cũng là ý tứ của Đại Tây Lương Vương. Thiết lập công sở mậu dịch, ký kết thông gia vì hòa bình lâu dài của hai nước, hai điều khoản này, Tây Lương không thể nhượng bộ.

Hoàng đế vuốt râu trầm ngâm, Nạp ngôn Chu Đình lúc này cuối cùng nhịn không được nói:

- Điều khoản cuối cùng, vì hòa bình lâu dài mà ký kết quan hệ thông gia, cũng không phải là không thể được. Nhưng vì sao là Công chúa Đại Tần gả cho Tây Lương, mà không phải là Công chúa Tây Lương đến Đại Tần? Nếu là quan hệ thông gia, Công chúa Tây Lương các ngươi tự nhiên cũng có thể gả cho Hoàng tử Đại Tần ta.

Sở Hoan hơi nhíu mày.

Hoàng đế Bệ hạ chỉ có hai con gái, đại nữ nhi Vân Hoa công chúa sớm đã gả cho cháu An Quốc Công Hoàng Đình Lãng. Hiện giờ bởi vì chính mình, Vân Hoa công chúa đã biến thành quả phụ. Người còn lại, chính là tiểu hỗn đản đồ đệ của mình Tĩnh Hoa công chúa, nếu Tần quốc phải dùng Công chúa để kết thân, như vậy cũng chỉ có thể là Tĩnh Hoa công chúa xuất giá.

Tĩnh Hoa công chúa chỉ mới mười ba mười bốn tuổi tuổi, đúng là nụ hoa chớm nở. Sở Hoan nghĩ với tính tình của nàng, nếu biết phải ngàn dặm xa xôi lấy chồng Tây Lương không biết sẽ phản ứng như thế nào.

Chu Đình nói như vậy, các đại thần đều hưởng ứng:

- Đúng vậy, nếu là quan hệ thông gia, Công chúa Tây Lương đương nhiên cũng có thể gả vào Đại Tần ta, vì sao là Công chúa Đại Tần phải đi Tây Lương?"

Ma Ha Tàng nhíu mày, lắc đầu nói:

- Không được!

Ngữ khí của hắn vô cùng kiên quyết, như đinh đóng cột.

Hoàng đế lạnh lùng cười, nói:

- Nếu không được, cũng không cần phải ... nói nữa.

Ma Ha Tàng không kìm nổi nắm chặt tay. Hoàng đế tiếp tục nói:

- Ta Đại Tần có câu, có qua có lại mới toại lòng nhau, phải biểu hiện hữu hảo, không phải là vì trách nhiệm một phương. Trẫm vì hai nước hòa bình, có thể gả một Công chúa, nhưng Tây Lương cũng nhất định phải đưa đến đến một Công chúa.

Lão chỉ vào Tề vương Doanh Nhân nói:

- Đây là con út của trẫm, chưa đại hôn. Tây Lương ngươi gả Công chúa vào Đại Tần, sẽ trở thành Vương phi của con út trẫm.

Ma Ha Tàng lại lắc đầu nói:

- Tuyệt đối không thể. Tây Lương sẽ không đem Công chúa lại đây.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, hướng Cổ Tát Hắc Vân nói:

- Xem ra vị Vương tử này của các ngươi tính tình thật sự không tốt, hơn nữa không vì đại cục. Các ngươi nếu muốn nghị hòa, nên xuất ra đầy đủ thành ý.

Lão nhìn hai kiện bao vậy chưa thu vào kho là Huyết san hô và Băng tuyết liên, thản nhiên nói:

- Chỉ bằng hai đồ vật này, mà muốn có được hòn ngọc quý trên tay trẫm, quả là tâm si tâm vọng tưởng rồi!

Ma Ha Tàng trên mặt hiện ra vẻ sầu não, đang muốn nói chuyện, Cổ Tát Hắc Vân cũng đã nhích tới gần, ghét tai gã hạ giọng nói vài câu. Ma Ha Tàng vẻ mặt lại càng khó coi, nhìn Cổ Tát Hắc Vân liếc mắt một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lên Hoàng đế, thái độ cứng rắn, mạnh mẽ, hít sâu một hơi, rốt cục nói:

- Muốn cưới Công chúa Đại Tây Lương cũng không phải không thể. Nhưng các ngươi lại phải phái sứ đoàn tiến đến cầu hôn. Đây là tập tục của Đại Tây Lương ta. Nếu không có người cầu hôn, việc hôn nhân này không thể đạt thành.

Hoàng đế nói:

- Trẫm có thể phái một sứ đoàn đi tới!

- Hy vọng sứ đoàn các ngươi có thể thuận lợi đến Đại Tây Lương.

Ma Ha Tàng thản nhiên nói:

- Trước đó bổn Vương tử đã nói rõ ràng, đại sa mạc Kim Cổ Lan Tây Lương ta vẫn chưa đóng quân, sứ đoàn các ngươi phải đi qua đại sa mạc, Tây Lương ta sẽ không chịu trách nhiệm. Đại sa mạc bão cát hung mãnh thế nào, bổn Vương tử cũng không nhiều lời. Nhưng sa phỉ trong sa mạc rộng lớn này hung ác tàn nhẫn, các ngươi lại không thể không suy nghĩ một chút.

Khóe miệng của gã nổi lên ý cười cổ quái:

- Có rất ít người Tần đi đến Tây Lương, bổn Vương tử chỉ là muốn cho các ngươi có một sự chuẩn bị, trong sa mạc, nơi chốn đều là xương trắng, chết trong bão cát cố nhiên số lượng không ít, nhưng chết dưới đao của sa phỉ cũng nhiều vô số.

Gã nhìn quét thần tử Đại Tần thần tử, nói:

- Lại chỉ còn ba tháng, sẽ đến thời điểm Đại Tây Lương tổ chức thân lễ. Công chúa Tây Lương sắp đến tuổi thành thân chỉ có thể tự hành điểm thân vào lúc đó. Nếu sứ đoàn Tần quốc sau ba tháng chưa đến được Thanh La Vương thành Đại Tây Lương ta, như vậy cho dù bổn Vương tử hiện tại đáp ứng các ngươi, thì Công chúa có thể đã được gả cho người khác.

Hoàng đế biết mình cứng rắn, mạnh mẽ đã làm cho đối phương phải thỏa hiệp, cười nhạt một tiếng, nói:

- Điều này cũng không phiền Ma Ha Vương tử lo lắng. Sứ đoàn Tần quốc nhất định có thể đến trước thời kỳ các ngươi điểm thân lễ, có mặt ở Thanh La vương thành để cầu hôn.

- Hảo!

Ma Ha Tàng sảng khoái:

- Hôm nay bổn Vương tử cầu hôn với Tần quốc, đợi cho sứ đoàn Tần quốc đến Thanh La vương thành, Đại Tây Lương ta cũng sẽ gả Công chúa đi.

Hoàng đế nói:

- Đợi Công chúa các ngươi đến đất Đại Tần ta, trẫm cũng sẽ lệnh đội tống thân đem Công chúa của trẫm đến nước các ngươi.

- Nếu như là như vậy, chỉ có thể chờ đến khi Công chúa Tần quốc đưa đến Tây Bắc, trăm ngàn Thiết kỵ Đại Tây Lương ta mới có thể hộ tống Công chúa Tần quốc hồi Tây Lương!

Ma Ha Tàng chậm rãi nói:

- Nhưng nếu trì hoãn việc này, lương thảo cho dũng sĩ Tây Lương nhất định Tần quốc phải gánh.

Gã lạnh lùng cười:

- Một trăm ngàn tướng sĩ muốn ăn muốn uống, nếu Tần quốc không thể cung ứng, bổn Bương tử lo lắng chính bọn nó sẽ tự phát binh, khi đó binh mã xuất động, Hoàng đế Bệ hạ chớ nói dũng sĩ Tây Lương ta lật lọng!

- Trẫm rất kiên nhẫn.

Hoàng đế mặt không chút thay đổi nói:

- Trẫm có thể ngay tại lúc này, hướng các ngươi cung cấp một ít lương thảo, nhưng các yêu cầu khác mà các ngươi đề xuất, nhất định phải đợi khi Công chúa Tây Lương tiến vào lãnh thổ Tần quốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.