Chương trước
Chương sau
Bắc Lĩnh.

Tám trăm dặm Bắc Lĩnh dường như con rồng khổng lồ phủ phục trên mặt vùng đất mênh mông, ngang qua tây bắc bộ đế quốc, từ nam bộ Tây Sơn Đạo hướng tới phía bắc, kéo thẳng đến bắc bộ An Ấp Đạo, núi non trùng điệp, nguy nga sừng sững, cao không thể với tới, khi vào hạ, Bắc Lĩnh xanh um tươi tốt, vắt ngang ba đạo tây bắc đế quốc bên ngoài Bắc Lĩnh.

Rời quan từ quan nội, chỉ có Tây Cốc Quan.

Tây Cốc Quan được người ta gọi đùa là cổng trời, kéo dài hơn mười dặm, tường quan cao dày, Tây Cốc Quan nguy nga đặt giữa tám trăm dặm Bắc Lĩnh, từ Thông Châu hướng thẳng tới bắc, chỉ ba ngày thời gian sẽ tới Tây Cốc Quan.

Có thể nói Tây Cốc Quan là quan đệ nhất thiên hạ, dễ thủ khó công, nơi này có một đội quân năm ngàn người đóng, kéo dài trên tường quan hơn mười dặm, bình thường cách một đoạn sẽ thấy có binh sĩ gác, từ trên tường quan quan sát trong ngoài.

Thủ quân của Tây Cốc Quan, tuy rằng một phần của Vệ Sở Quân Tây Sơn Đạo, nhưng không thuộc sự quản lý của Tây Sơn Đạo, mà do Binh Bộ trực tiếp quản lý, ngay cả như vậy, không có thánh chỉ của Hoàng đế, ất cứ kẻ nào cũng không thể điều động một binh một tốt của Tây Cốc Quan.

Cửa chính Tây Cốc Quan giống như một cái mồm máu to, cửa quan rất nặng, chế tạo bằng đồng tinh khiết, nặng tới mấy ngàn cân, có cơ quan, bất kể mở hay đóng cửa, nhất định phải khởi động cơ quan, lại điều động hơn mười người cùng dùng lực mới được.

Cửa chính trái phải cách nhau không đến trăm dặm, các cửa có cửa phó, nhỏ hơn cửa chính rất nhiều, nhưng cũng là cửa quan bằng đồng, dưới cổng đương nhiên có trọng binh kiểm tra, ngoài ra, trong vòng vài dặm ra vào cửa quan, liên tục bố trí hơn mười trạm kiểm soát, tới gần cửa quan cần phải đi qua trạm kiểm soát kiểm tra chặt chẽ, có thể thấy được Tây Cốc Quan trọng yếu đối với đế quốc.

Hiện giờ tây bắc chiến loạn, Tây Cốc Quan chính là quan ải vào quan duy nhất, tất nhiên càng gác nghiêm mật, thủ vệ trên tường quan gia tăng gấp đôi, hơn nữa trang bị trường cung cường nỏ.

Lúc sứ đoàn tới Tây Cốc Quan, đại tướng thủ quan Đạt Hề Chương đã tự mình nghênh đón, dẫn sứ đoàn rời quan.

Đạt Hề Chương nói không nhiều lắm, Tiết Hoài An ngẫu nhiên hỏi một câu, gã liền đáp một câu, nếu không hỏi gã cũng sẽ không nói nhiều một chữ, cũng không phải một người giỏi về giao tiếp, nhưng từ ánh mắt của gã có thể thấy được, người này chẳng những là một viên hổ tướng, hơn nữa hết sức khôn khéo, thử nghĩ Tây Cốc Quan là nơi trọng yếu thế nào, tướng lĩnh tầm thường sao có thể gánh vác trọng trách này.

Lúc sứ đoàn đi vào Tây Cốc Quan, đúng lúc giữa trưa, cũng không ngừng lại, Đạt Hề Chương cũng không nói lời khách sáo, giữ sứ đoàn nghỉ tạm một lát, Tiết Hoài An vừa nói muốn lập tức rời quan, gã liền tự mình dẫn đường phía trước.

Sứ đoàn cũng không ra từ cửa chính Tây Cốc Quan, Từ Tòng Dương đã hạ mệnh lệnh, người lui tới, chỉ có thể ra vào từ hai cửa phụ, cửa chính chuẩn bị dùng để vận chuyển vật tư tới tây bắc.

Hiên Viên Thắng Tài lần đầu tiên tới Tây Cốc Quan, lúc xuyên qua cửa quan, dĩ nhiên phát hiện đi một khoảng thời gian ngắt, vừa rồi lúc nhìn thấy Tây Cốc Quan nguy nga sừng sững, vô cùng cao lớn, giờ phút này mới biết được tường quan Tây Cốc Quan đúng là vô cùng dày, trong lòng cực kỳ tán thưởng, quả thật không kìm nổi lòng nghĩ đến nếu người Tây Lương thật sự chiếm lĩnh tây bắc, thật sự có thể công phá thiên hạ đệ nhất quan này sao?

Nhưng rất nhanh nghĩ tới lời anh họ Hiên Viên Thiệu nói, dựa theo cách nói của Hiên Viên Thiệu, thiên hạ này vốn không có quan không công phá được, cũng không có thành không đánh được, nhưng Hiên Viên Thắng Tài vẫn cảm thấy, người Tây Lương thật sự tới dưới Tây Cốc Quan rồi, muốn phá quan ải như tường đồng vách sắt này, đó là khó khăn khác thường, nếu muốn vượt qua Bắc Lĩnh tiến vào Quan Trung, trừ khi họ thật sự có bản lĩnh lấy được Tây Cốc Quan, hoặc là từ bên trên bay qua Bắc Lĩnh.

Rời Tây Cốc Quan, trải qua vài trạm kiểm soát, Hiên Viên Thắng Tài và không ít kỵ binh Cận Vệ Quân không kỉm nổi quay đầu lại nhìn, tường thành cao lớn dày rộng kia, vẫn khiến người ta có một loại cảm giác áp bách rất mạnh.

Bất tri bất giác đi đến trạm kiểm soát cuối cùng, chợt nghe phía trước truyền đến một trận la hét ầm ĩ, nhìn thấy trạm kiểm soát bên kia tập trung không ít người, trạm kiểm soát bị che kín, mười mấy tên tướng sĩ thủ quan mặc giáp trụ đều chĩa trường thương về phía trước, đại đao rời vỏ, không khí hết sức căng thẳng.

Khuôn mặt Đạt Hề Chương vốn không chút thay đổi, lúc này mày rậm căng thẳng, thúc ngựa tiến lên. Tiết Hoài An liếc Sở Hoan một cái, cau mày nói:

- Sở đại nhân, dường như phía trước xảy ra chuyện?

Sở Hoan nhìn tình hình phía trước hơi không đúng, đáp:

- Tiết đại nhân, hạ quan qua xem một chút!

Hắn vung dây cương, giục ngựa đi qua, lúc tới gần, nhìn thấy có mấy trăm dân chúng quần áo mục nát bị ngă bên ngoài then gỗ trạm kiểm soát, nhìn thấy cả đám tiều tụy không chịu nổi, vẻ mặt uể oải, trẻ có già có, đẩy ghe gỗ, trên xe đều là một số đồ vật rách rưới. Sở Hoan chỉ liếc mắt một cái, biết được đám người kia nhất định là nạn dân chạy trốn tới từ tây bắc.

Giờ phút này có hai ba mươi thanh niên đang chen chúc bên ngoài then, trên mặt họ đều lộ ra vẻ phẫn nộ, binh sĩ sau then chĩa trường thương về phía trước, một binh sĩ lớn tiếng quát:

- Tất cả lui ra, ai dám xằng bậy, đâm chết ngay tại chỗ!

- Dựa vào cái gì không cho chúng ta vào quan?

Một nam tử quần áo mục nát phẫn nộ quát:

- Chúng ta là dân chúng Tần quốc, vì sao không cho chúng ta vào quan?

Có một người kêu lên:

- Chúng ta tới từ Thiên Sơn Đạo, chính là muốn vào quan, vì sao các ngươi không cho chúng ta vào?

Thiên Sơn Đạo là bộ phận xa nhất tây bắc bộ đế quốc, nơi biên thùy, những người này từ Thiên Sơn Đạo tới Tây Cốc Quan, đường xá rất xa xôi.

Đạt Hề Chương lúc này đã cưỡi ngựa tới bên cạnh trạm kiểm soát, trầm giọng nói:

- Đều nghe cho ta, không có hàm vào quan quan phủ ký phát, ai cũng không được vào quan, nếu ai dùng sức mạnh, đừng trách bổn tướng không khách khí!

- Chúng ta là người Tần, muốn vào quan, còn cần hàm vào quan cái gì?

Có người lớn tiếng kêu lên:

- Lúc trước ta vào quan, vì sao không cần?

- Đây là mệnh lệnh quan trên !

Đạt hề Chương cứng rắn nói :

- Tới từ đâu, về chỗ đó, không nên giằng co ở chỗ này !

Những người này lặn lộn đường xa tới đây, sao đồng ý buông tha như vậy, mấy người đã cướp lời nói :

- Chúng ta không quay về, người Tây Lương đánh tới rồi, chúng ta muốn vào quan !

Một đám người phía sau đều chen lên, kêu lớn:

- Chúng ta muốn vào quan, chúng ta muốn vào quan… !

Mặt Đạt Hề Chương như băng sương, giơ tay lên, hơn mười tên cung tiễn thủ phía sau lập tức đi lên, giương cung cài tên, nhắm ngay đám dân chạy nạn kia. Dân chúng thấy cung tên nhắm thẳng, đều lui về phía sau, nhưng lui mấy bước, liền có một người đi tới vài bước, lớn tiếng kêu:

- Chẳng lẽ cung tên của các ngươi chĩa vào dân chúng của mình? Người Tây Lương ngay tại tây bắc, các ngươi có bản lĩnh, vì sao không đi tây bắc giết người Tây Lương?

Sở Hoan giục ngựa tiến lên, nhíu mày hỏi:

- Đạt Hề tướng quân, đây là có chuyện gì?

Đạt Hề Chương nói:

- Bên trên đã có mệnh lệnh, trừ khi có hàm vào quan, nếu không ai cũng không thể vào quan, có người mạnh mẽ xông vào quan, giết không tha!

Sở Hoan hỏi:

- Vừa rồi thấy mấy cỗ xe ngựa, vì sao họ có thể vào quan? Chẳng lẽ đều có hàm vào quan sao?

Vừa rồi lúc hắn rời quan, nhìn thấy có mấy cỗ xe ngựa vào quan, cho là dân chạy nạn có thể vào quan, không thể tưởng được lại bị chặn ở nơi này.

Đạt Hề Chương gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Lập tức có dân chúng chạy nạn nói:

- Hàm vào quan rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Chúng ta là người Tần, hàng năm nộp thuế má, chẳng lẽ ngay cả quan ải đất nước mình cũng không thể tiến vào sao?

Lại có người nói:

- Vừa rồi đã có người vào quan rồi, họ là người Tần, chúng ta cũng là người Tần, dựa vào cái gì không thể vào quan?

Đạt Hề Chương cau mày nói:

- Người Tây Lương sẽ lập tức lui binh, các ngươi về quê nhà, thừa dịp lúc này, mau chóng về nhà làm ruộng đi.

- Làm ruộng?

Lập tức có người cười lạnh nói:

- Tây bắc sắp bị người Tây Lương chiếm, còn đất đai gì? Làm ruộng cho người Tây Lương sao?

- Nói hươu nói vượn.

Đạt Hề Chương trách mắng:

- Bổn tướng đã nói, người Tây Lương lập tức sẽ lui binh, họ đã đầu hàng Đại Tần ta.

Phía sau có người kêu lên:

- Chúng ta không tin, người Tây Lương còn ở tây bắc, nghe nói họ lập tức sẽ tiến công, chúng ta không thể quay về chịu chết.

Bảy mồm tám mỏ chõ vào, tràng cảnh vô cùng hỗn loạn.

Sở Hoan hơi nghi hoặc, chẳng lẽ đám dân chúng này không biết Đại Tần đã nghị hòa với Tây Lương?

Hắn lập tức lại bình tĩnh, người tây bắc thân ở chiến khu, người Tây Lương chậm chạp chưa lui, họ đương nhiên cũng không biết nghị hòa có thành công hay không, người Tây Lương không lui binh, dân chúng khu vực tây bắc đương nhiên rất sợ hãi, đều mạnh mẽ vào quan, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Hắn đang muốn nói chuyện, chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh:

- Nhường một chút, mau nhường một chút!

Đám dân chúng tránh đường, liền thấy mấy chiếc xe chậm rãi đi tới, phía trước là một xe ngựa trang bị thùng xe, mấy chiếc xe ngựa mặt sau kéo rương gỗ, hai ba mươi tuấn mã hộ vệ đeo đao bên cạnh, lớn tiếng hét lên, xua mấy trăm dân chúng tạo ra một con đường.

Đám dân chúng phân ra hai bên, liền thấy một gã hộ vệ dẫn đầu đội ngũ kia cưỡi ngựa lao tới cạnh trạm kiểm soát, xoay người xuống ngựa, tiến lên, lấy một văn hàm từ trong ngực ra đưa tới, cười nói:

- Các vị quan gia, cho đi một cái, đây là hàm vào quan!

Một tên binh sĩ nhận lấy xem, quay đầu lại nói với Đạt Hề Chương:

- Tướng quân, có thể cho đi!

Sở Hoan liền nói:

- Lấy ra ta xem!

Binh sĩ qua thấy Sở Hoan mặc quan bào, ngay cả Đạt Hề Chương cũng có vài phần cung kính đối với Sở Hoan, không dám chậm trễ, liếc Đạt Hề Chương một cái, thấy Đạt Hề Chương gật đầu, liền chạy tới đưa hàm vào quan cho Sở Hoan.

Sở Hoan nhận lấy, mở ra nhìn, hàm vào quan này cũng rất đơn giản, đóng quan ấn, là quan ấn Hộ Bộ Ti Thanh Châu, hắn biết sau khi rời quan, sẽ tiến vào cảnh nội Cam Châu Bắc Sơn Đạo, Bắc Sơn Đạo quản hạt ba Châu, Thanh Châu cũng ở trong cảnh nội Bắc Sơn Đạo, hắn nhíu mày nhìn về phía hộ vệ kia hỏi:

- Đây là quan ấn Hộ Bộ Ti Thanh Châu sao? Hộ Bộ Ti ký phát hàm vào quan sao?

Hộ vệ kia thấy Sở Hoan mặc quan vào, cũng không dám chậm trễ, gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng là Hộ Bộ Ti Thanh Châu ký phát.

- Các ngươi là người nơi nào?

Hộ vệ kia khom người, nói:

- Thảo dân là thuộc hạ của Chủ sự Binh Bộ Ti Thanh Châu Ngọc đại nhân, phụng lệnh Ngọc đại nhân, đưa lão thái gia vào quan!

- Lão thái gia?

Sở Hoan nhìn xe ngựa kia hỏi:

- Ngọc lão thái gia ở trong xe ngựa sao?

Hộ vệ gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Sở Hoan cười nhạt một tiếng hỏi:

- Bản quan hỏi ngươi, hàm vào quan này ký phát thế nào? Người nào mới có thể có được hàm vào quan này?

Hộ vệ ngẩn ra, liếc Đạt Hề Chương một cái. Đạt Hề Chương lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Sở đại nhân hỏi, còn không mau nói.

Hộ vệ bất đắc dĩ nói:

- Hồi bẩm đại nhân, thảo dân không biết nhiều lắm, chỉ là… chỉ là hàm vào quan này không phải người bình thường có được, muốn hàm vào quan, thật sự… thật sự hơi khó khăn!

Gã nói chuyện ấp a ấp úng, Sở Hoan cười lạnh lùng, xoay người xuống ngựa, đi tới bên cạnh then, không đợi mở then, đã tung người lên phóng qua bên trên then gỗ, động tác nhẹ nhàng tự nhiên, mọi người thấy thế, ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết Sở Hoan muốn làm cái gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.