Dư Bất Khuất vốn mang bệnh tới tây bắc, hoàn cảnh khí hậu tây bắc không bằng được trong quan, hết sức khắc nghiệt, thỉnh thoảng có bão cát, hơn nữa Dư Bất Khuất nắm toàn bộ sự vụ tây bắc, thân thể cạn kiệt nghiêm trọng, trải qua việc Đậu Ba hôm nay, đã khó có thể chống đỡ, làm hộc máu.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, đều tiến lên. Sở Hoan đỡ Dư Bất Khuất ngồi xuống thật cẩn thận, Hứa Thiệu nhanh chóng sai người gọi đại phu, Dư Bất Khuất miễn cường giơ tay lên nói:
- Không… không cần kêu đại phu!
Tiết Hoài An vội la:
- Lão tướng quân, thân thể của ngài như thế, có thể nào không gọi đại phu?
Gã khua tay nói:
- Nhanh đi mời đại phu tới đây!
Dư Bất Khuất lắc đầu nói:
- Không cần đi. Trong thành chưa chắc không có gian tế của người Tây Lương, các ngươi phải nhớ, không thể để người Tây Lương biết việc này, bổn tướng… bổn tướng không có gì đáng ngại!
Lão đỡ lấy ghế dựa, miễn cưỡng đứng lên:
- Công vụ quan trọng hơn, các ngươi đều lui xuống trước đi. Hứa Thiệu, lập tức an bài người đi các Châu, truyền lệnh bổn tướng, truyền đạt chuyện Đậu ba trộm lệnh tướng quân cho các nơi biết, lập tức hủy bỏ hàm vào quan. Mặt khác phái người tới Tây Cốc Quan, phân phó Đạt Hề Chương khóa chặt Tây Cốc Quan!
Hứa Thiệu chắp tay nói:
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Gã biết không thể chậm trễ, vội vàng đi xuống an bài.
Dư Bất Khuất lại phất tay phân phó mọi người lui ra, đi làm công vụ. Tuy rằng mọi người lo lắng, nhưng cũng không dám trái lệnh, đều lui xuống. Sau một lát, trên đại sảnh chỉ còn lại Dư Bất Khuất và hai sứ giả.
Tiết Hoài An thở dài:
- Lão tướng quân, chứng kiến hôm nay, khiến bản quan hổ thẹn, lão tướng quân ngài cần phải bảo trọng thân thể nhiều hơn, tây bắc không thể không có ngài, Đại Tần càng không thể không có ngài!
Dư Bất Khuất đáp:
- Nước mạnh, không có Dư Bất Khuất cũng có thể thái bình, nước yêu, cho dù có mười lăm Dư Bất Khuất cũng không thành được.
Lão xua tay thở dài:
- Đậu Ba vì bổn tướng mà chết, hắn là hảo hán tử.
Sở Hoan hỏi:
- Đại tướng quân, Đậu tướng quân từng nói, thân sĩ hào tộc tích trữ lương thảo, vì sao không mạnh mẽ trưng thu bọn họ?
- Hào tộc địa phương, không phải nói động là có thể động tới.
Dư Bất Khuất nói:
- Bổn tướng từng nói, yên ổn hết thảy tây bắc là việc chính, hậu phương không ổn, tiền tuyến nhất định có biến. Bổn tướng sao lại không biết thân sĩ hào tộc tích trữ lương thực, nhưng nếu ra tay cưỡng ép bọn họ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Năm đó thiên hạ đại loạn, Thánh thượng bình định tây bắc, là lúc khó khăn nhất, chẳng những bởi vì người tây bắc dũng mãnh, phần lớn là vì hào tộc tây bắc rất nhiều, vô cùng đồng lòng, muốn thu phục, vô cùng khó khăn. Năm đó vì chinh phục tây bắc, bệ hạ nhọc lòng, thậm chí có nhường nhịn đối với hào tộc tây bắc… Bọn họ điền sản vô số, gia phó tập hợp, kinh tế tây bắc xưa này đều bị khống chế trong tay họ, hiện giờ tây bắc đang thời kỳ đặc biệt, muốn kháng cự Tây Lương, nhất định cần sự hỗ trợ của họ, không thể dùng sức mạnh với họ.
Vị lão tướng quân quả cảm dũng mãnh này, lúc đề cập tới hào tộc tây bắc, vẫn hơi bất đắc dĩ.
Hoàng đế bình định thiên hạ, mỗi khi công chiếm một vùng, đầu tiên phải trấn an sĩ thân hào tộc địa phương, những sĩ thân hào tộc tại địa phương đều thâm căn cố đế, giao thiệp rộng rãi, nếu đắc tội họ, họ liên kết lại, nhất định có thể khiến cho trời long đất lở.
Quan viên địa phương đến nhậm chức, chuyện cần làm đầu tiên đó chính là lung lạc hào tộc địa phương, nếu không cho dù là mệnh quan triều đình, xảy ra chuyện cũng nửa bước khó đi, hơn nữa đệ tử những hào tộc này, người làm quan không ở số lượng ít, trên thực tế thân sĩ hào tộc xưa nay chính là một ràng buộc giữa quan viên và dân chúng, bất kể quan viên làm gì tại địa phương, nhất định cần được sự hỗ trợ của hào tộc địa phương mới có thể tiến hành thuận lợi.
Hào tộc địa phương điền sản rất nhiều, gia phó tập trung, tạo thành một thế lực cường đại của đế quốc, họ đã tạo thành một bộ phận chính trị, lại không thiếu lực lượng buôn bán, người làm quan ở bên ngoài, thường nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, có thể đoàn kết lại, giao kết với hào tộc bổn địa, cưới hỏi, tạo thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Hào tộc tây bắc so sánh với hào tộc Quan Trung, lại càng khổng lồ, hoàn cảnh tây bắc khắc nghiệt, hoang vắng, hào tộc địa phương chiếm diện tích đất đai khổng lồ, tài phú tích góp được đương nhiên càn nhiều, mạng lưới quan hệ càng chặt, chớ xem một số quan viên bình thường, một số văn sĩ nhã nhặn, hoặc là thương gia tham lam cầu lợi tây bắc mặt ngoài xem ra họ chưa có giao tình gì quá sâu, thậm chí đôi khi xuất hiện mâu thuẫn với nhau, nhưng những người này đều là thành viên hào tộc địa phương, một khi gặp thế lực từ bên ngoài tới chèn ép, sẽ đoàn kết, đồng lòng hợp lực đối phó thế lực bên ngoài.
Dư Bất Khuất là lão tướng theo Hoàng đế đánh ra thiên hạ, lão đương nhiên biết thế lực hùng mạnh của hào tộc địa phương, biết chắc một khi thật sự dùng sức mạnh đối với hào tộc địa phương, sẽ dẫn đến một hậu quả thế nào.
Hiện giờ tây bắc đang chiến loạn, phải ổn định lòng quân, phải ổn định lòng dân, cũng nahats định phải ổn định lòng của hào tộc.
Từ trên mặt Dư Bất Khuất, Sở Hoan cảm thấy quyền thế của hào tộc tây bắc không thể dễ dàng động đến, lại nghe Tiết Hoài An thở dài:
- Lão tướng quân, vì sao phải kiên trì xử trảm Đậu Ba? Đang là lúc dùng người, Đậu Ba quả thật là lương tài… !
Gã rất đồng tình với Đậu Ba.
Dư Bất Khuất nói:
- Tiết đại nhân, Đậu Ba đi theo bổn tướng ba mươi năm, cũng bởi như thế, bổn tướng không thể không nhịn đau chém hắn.
Lão rốt cuộc dựa lên ghế, nói:
- Đậu Ba chính là tướng lĩnh đích hệ dưới trướng bổn tướng, nhưng mười sáu vạn đại quân tây bắc, phần lớn tướng lĩnh đều là bộ hạ cũ của Phong Hàn Tiếu lưu lại, nếu muốn ổn định lòng quân, nhất định phải thưởng phạt phân minh, nếu không giết Đậu Ba, chưa nói đến không thể giải thích với dân chúng, càng không có cách làm khiến ba quân nghiêm minh quân luật!
Tiết Hoài An hiểu được, khẽ gật đầu.
Tướng sĩ tây bắc vón do Phong Hàn Tiếu thống thoái, Dư Bất Khuất thuộc về người đến sau, muốn ước thúc tay chân đám tàn quân này, nắm được lòng của họ, đương nhiên phải thưởng phạt rõ ràng, quân pháp nghiêm khắc.
Đậu Ba là tướng lĩnh tâm phúc bên người Dư Bất Khuất, gã trộm quân lệnh tướng quân, đó là phạm vào tội chết, nếu Dư Bất Khuất khoan thứ, bộ hạ cũ dưới trướng Phong Hoàn Tiếu không nói ra miệng, trong lòng đương nhiên không phục, nếu chỉ vì vậy, quân kỷ nghiêm khắc hiệu lệnh nghiêm minh cũng không thể nào nhắc đến.
- Đại tướng quân, thân thể của ngài không khỏe, nghỉ tạm nhiều hơn.
Tiết Hoài An chắp tay nói:
- Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ khởi hành đi Tây Lương, kính xin Đại tướng quân bảo trọng nhiều hơn!
Dư Bất Khuất nói:
- Tiết đại nhân, Sở đại nhân, một chuyến Tây Lương, đường xá xa xôi, hung hiểm không biết, mọi người cũng phải đi đường cẩn thận.
Lão dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì nói:
- Sa mạc Kim Cổ Lan vô cùng rộng lớn, nếu không có dẫn đường, thật khó xuyên qua. Theo bổn tướng được biết, giữa Nhạn Môn Quan và sa mạc Kim Cổ Lan có một hồ nước, gọi là hồ Lạc Nhạn, nghe nói ven hồ Lạc Nhạn có rất nhiều người, đều là một số khách lạc đà, bọn họ có chút quen thuộc đối với sa mạc, chỉ cần bỏ ra số tiền lớn, có thể làm người dẫn đường, sau khi mọi người rời quan, có thể tìm đến hồ Lạc Nhạn, nếu như lời này không sai, có thể thuê dẫn đường, như vậy sẽ vượt qua sa mạc dễ hơn một chút… !
Tiết Hoài An chắp tay nói:
- Đa tạ lão tướng quân nhắc nhở.
Sở Hoan nghĩ đến một chuyện, nhẹ giọng hỏi:
- Lão tướng quân, hạ quan muốn hỏi thăm ngài một người, không biết đại tướng quân đã từng gặp hay chưa?
- Người nào?
- Người này tên là Bùi Tích!
Sở Hoan nói.
- Bùi Tích?
Dư Bất Khuất hơi suy tư, mới lắc đầu nói:
- Cũng chưa từng thấy người này, Sở đại nhân tìm hắn sao?
Sở Hoan đáp:
- Hắn là một vị bằng hữu của hạ quan, trước đây muốn tới tây bắc, muốn tận một phần lực vì nước, chỉ là… xem ra hắn cũng chưa gặp gỡ Đại tướng quân!
- Ồ?
Dư Bất Khuất thở dài:
- Xem ra cũng là một người treo an uy xã tắc trong lòng, hiện giờ rất nhiều người tây bắc chỉ biết chạy vào trong quan, ra ngoài quan không có mấy người.
Lão nói nhỏ:
- Bùi Tích… bổn tướng sẽ hạ lệnh tìm người này xem!
- Ồ, vị bằng hữu kia đi đứng hơi bất tiện.
Sở Hoan nói:
- Nhưng hạ quan cảm thấy người này rất có tài cán, nếu quả thật có thể làm việc cho Đại tướng quân, có lẽ sẽ có chút trợ giúp.
Dư Bất Khuất vuốt cằm nói:
- Quốc gia gặp nạn, thất phu có trách nhiệm, Bùi Tích có thể xuất quan đền đáp quóc gia, bất luận xuất thân, chỉ cần có năng lực, bổn tướng sẽ cho hắn cơ hội!
…
…
Sáng sớm ngày hôm sau, sứ đoàn lên đường sớm.
Dư Bất Khuất cũng không tự mình đưa tiễn, chỉ phái người dẫn sứ đoàn đi tới Ninh Sơn. Ninh Sơn các huyện thành Bắc Nguyên cũng không xa, sáng sớm xuất phát, không đến chính ngọ đã tới Ninh Sơn, Ninh Sơn đã là tiền tuyến, vượt qua Ninh Sơn sẽ tiến vào khu vực khống chế của người Tây Lương.
Ninh Sơn không cao, cũng không hiểm trở, không ít cây cối trên núi đã bị chặt, dùng để xây dựng công sự phòng ngự dưới chân núi. Lúc Tiết Hoài An và thành viên sứ đoàn tới Ninh Sơn, ánh mặt trời đang nhổ lên cao, tuy rằng Ninh Sơn không cao không hiểm, nhưng quan sát từ trên núi xuống, cũng có thể nhìn thấy khá xa, ngoại trừ nhìn thấy công sự phòng ngự dài xây dựng dưới chân núi, còn nhìn thấy doanh trướng người Tây Lương phía xa xa.
Mơ hồ có thể nhìn thấy doanh trướng người Tây Lương liên miên không dứt, đông nghìn nghịt, dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách rất mạnh, thậm chí Sở Hoan có thẻ nhìn thấy kỵ binh chạy qua lại như bay tại doanh trướng, cát bụi nổi lên cuồn cuộn.
Sở Hoan biết, rời Giáp Châu tiến tới Kim Châu, cho dù chạy nhanh cũng phải mất bảy tám ngày mới có thể đến Nhạn Môn Quan, đoạn đường này đều trong khu vực chiếm lĩnh của người Tây Lương.
Xuống Ninh Sơn, đoàn xe xuyên qua công sự phòng ngự, quay đầu nhìn lên, thấy tướng sĩ quân tây bắc xa xa nhìn lại, cũng không ai biết trong lòng họ hiện đang nghĩ gì.
Thật ra doanh địa hai bên nhiều nhất hai mươi dặm, ở giữa là một khu không người trống trải, đội ngũ sứ đoàn hơn ba trăm người, dưới ánh mặt trời chậm rãi di động tới doanh địa của người Tây Lương.
Đoàn xe cùng với chiếc xe ngựa thần bí kia, vốn có sáu chiếc xe, nhưng trước khi lên đường, tiến hành bổ sung ở thành Bình Nguyên, có tăng thêm bốn cỗ xe, đều chở đầy vật tư cần thiết trên đường, quan trọng nhất đương nhiên là thức ăn nước uống, hơn nữa trên dưới sứ đoàn mỗi người đều được phát một túi nước vắt trên yên ngựa, tuy rằng không rõ ràng lắm sa mạc rốt cuộc thế nào, nhưng mọi người đều biết nước trong sa mạc là tài nguyện cực kỳ quan trọng thế nào, mỗi người trang bị túi nước, trước khi tiến vào sa mạc, lại tiến hành bổ sung.
Những túi nước này đều rất chắc chắn, hơn nữa cực kỳ lớn, có thể chứa rất nhiều nước, nếu như có thể dùng tiết kiệm một chút, vượt qua bảy tám ngày tuyệt đối không nói chơi.
Ngoài ra, trên xe ngựa còn chuẩn bị lều trại, sau khi tiến vào sa mạc, buổi tối đương nhiên không thể ngủ ngoài trời, cho nên lều trại cũng là vật tất yếu, ngoài ra khoog thiếu dược phẩm cùng đá đánh lửa.
Trên lưng ngựa của mỗi người, còn thêm một bao đồ, bên trong có áo bông thật dày.
Trong quan lúc này đang tháng năm, khí hậu ấm áp, nhưng sau khi rời quan, nhiệt độ thấp hơn không ít, nghe nói càng đi tới Tây Lương, nhiệt độ càng thấp, hơn nữa nhiệt độ ngày đêm giữa sa mạc chênh nhau rất lớn, nhiệt độ ban ngày cực cao, nhiệt độ ban đêm lại cực thấp, trước đó nếu không chuẩn bị tốt, tiến vào sa mạc cũng có thể bị lạnh chết.
Những vật phẩm này, sứ đoàn đương nhiên không thể trông cậy vào người Tây Lương chuẩn bị cho mình, lúc rời kinh cũng không chuẩn bị quá nhiều, mãi đến thành Bắc Nguyên mới có người nhắc nhở đúng lúc, lúc này sứ đoàn mới nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng.
Mặc dù tại Ninh Sơn nhìn thấy quân doanh người Tây Lương, nhưng thật sự muốn đi tới bên kia, cũng không phải nhanh chóng, thậm chí ở giữa còn cách một nhánh sông, cũng may không sâu, sứ đoàn lội sông mà qua, lúc tới gần quân doanh Tây Lương, liền nhìn thấy một đội kỵ binh Tây Lương đang chạy như bay mà đến, số lượng khoảng một trăm, giống như lôi điện, rất có khí thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]