Tôn Tử Không nhìn phía trước cửa, hơi bận tâm, ghé sát tới thấp giọng nói:
- Sư phụ, hắn nói đây là khách lạc đà số một Lạc Nhạn trấn, có phải mặt dầy hay không? Nhìn như vậy cũng dám nói khách lạc đà số một, chúng ta chớ để hắn lừa!
Thanh âm của gã rất nhỏ, Khâu Minh Đạo kia đi đường, có vẻ tâm sự nặng nề, cũng không nghe thấy gã nói.
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Bạch Hạt Tử bên cạnh đã nói:
- Nơi này không so được trong quan, có cửa như vậy, đã là không tệ.
Tới trước cửa, một đại hán mặc trang phục lông đi ra từ bên trong, mặt chữ điền, cười nói với Khâu Minh Đạo:
- Thiếu đương gia, không phải nói ra ngoài săn sói đất sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?
Gã đột nhiên nhìn thấy ba người Sở Hoan, đầu tiên ngẩn ra, lập tức chắp tay hỏi:
- Ba vị tới tìm khách lạc đà sao?
Khâu Minh Đạo nói:
- Vệ Lục, phụ thân có nhà hay không? Nói có khách tới!
Vệ Lục kia đáp ứng một tiếng, vội đi bẩm báo. Lúc này Khâu Minh Đạo mới nói với ba người:
- Trước tiên mời ba vị!
Gã chỉ vào mấy cọc gỗ trước cửa:
- Ngựa có thể cột tại đây, không có việc gì!
Sở Hoan gật đầu, đưa cương ngựa cho Tôn Tử Không, dẫn đầu vào sân ới Khâu Minh Đạo. Vào trong viện, liền phát hiện viện này cũng không nhỏ, có rất nhiều người gỗ, trong viện có tầm mười người, một đám lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201698/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.