Sở Hoan cầm trang giấy mỏng, có thẻ cảm nhận được tâm tình đau đớn của Lang Oa Tử ở bên kia, có lẽ trong tâm khảm Lang oOa Tử, mục đích sống tiếp của gã, chính là tìm thủ phạm phía sau, báo cừu rửa hận.
Chẳng biết tại sao, cát vàng đầy trời, còn có Lang Oa Tử cùng với phong thư nguyện trung thành này, khiển Sở Hoan không khỏi nghĩ đến mẫu thân Lý thị cùng lời khuyên cổ quái kia.
Được không rời cát, bại không khỏi đất, hỏa đức chi mệnh, phá quân, thất sát, tham lang bảo vệ.
Hiện giờ thân ở sa mạc, lại không có cảm giác được hàm nghĩa câu “được không rời cát”, chỉ có điều, Lang Oa Tử có phải là “Tham Lang”? Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Sở Hoan lại thấy có chút vớ vẩn.
- Đúng rồi, còn thi thể Mã đương gia của các ngươi?
Lạc đà khách thở dài:
- Đã chôn tại sa mạc, không mang về được.
Lúc trước bọn họ mang thi thể Mã Chính Nghĩa trở về, nếu chạy nhanh, có thể quay lại Lạc Nhạn trấn để an táng, nhưng trên đường bị chặn giết, lại phải tránh né sa phỉ, chỉ có thể tìm nơi an táng thi thể Mã Chính Nghĩa trong sa mạc.
Kỳ thật cho tới nay, lạc đà khách nếu mất trong sa mạc, đều chôn trong sa mạc, đối với lạc đà khách, đó chính là quy củ của họ.
Sở Hoan nhìn thi thể Mã Tú Liên, lạc đà khách đã hiểu ý hắn, nói:
- Sở đại nhân, chúng ta sẽ khuyên Lang Oa Tử, mau chóng chôn cất thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201642/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.