Chương trước
Chương sau
Lúc này Mị Nương rốt cuộc hiểu được, Sở Hoan nhìn thấy tren trời có chim diều, liền nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, giả chết lừa gạt chim diều, nếu chim diều nhìn thấy trong sa mạc có thi thể, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Mặc dù Mị Nương cũng thông minh, nhưng quả thật không ngờ lợi dụng chiêu này lấy được thực vật, trong lòng vô cùng khâm phục trí tuệ của Sở Hoan, nhưng vẫn ra vẻ buồn bực nói:

- Ngài để ta giả chết, nếu vừa rồi một đao kia của ngài không chính xác, ta chẳng phải trở thành thực vật của chim diều sao?

Sở Hoan lại cười nói:

- Ngươi muốn ăn nó, đương nhiên cũng phải mạo hiểm bị nó ăn, chẳng qua ngươi yên tâm, đao pháp của ta rất chuẩn!

Được thực vật, tâm tình của Sở Hoan tốt hơn nhiều.

Hai người đi về phía bắc bốn năm ngày ngày trong sa mạc, cùng chung hoạn nạn, trải quay mấy ngài, tổn thương trên chân Mị Nương cũng có khởi sắc, tuy rằng không thể đi đường rất dài, nhưng đi một chút đã không thành vấn đề.

Toàn bộ sa mạc dường như chỉ có hai sinh mạng, không thấy một vật sống, Sở Hoan nghe nói trong sa mạc còn có thằn lằn bò cạp, nhưng vẫn chưa nhìn thấy, trong không khí trầm lặng của sa mạc, nếu có thể phát hiện sinh mạng khác, có lẽ cũng có thể khiến tâm tình người ta ấm lên.

Hai người dường như đều tự quên thân phận, chỉ coi đối phương là đồng bạn nương tựa lẫn nhau, Mị Nương cũng quen dùng thịt ưng, mỗi ngày khát nước thì lợi dụng máu ưng giải khát, thật sự không được hai người mới uống một ngụm nước nhỏ, trên thực tế đã qua nhiều ngày, nước đã thấy đáy.

Ban ngày đi đường, buổi tối nghỉ ngơi, trước sau như một, nửa đêm trước tiên do Mị Nương ôm Sở Hoan từ phía sau, từ đêm tới sáng lại do Sở Hoan ôm Mị Nương, Mị Nương khôi phục tinh lực, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều quen khiêu khích Sở Hoan một phen, mỗi lần Sở Hoan đều đánh vào mông Mị Nương khiến nàng thành thật, mỗi lúc trời tối ôm báu vật xinh đẹp giống như hồ ly tinh nhu vậy đi vào giấc ngủ, nhiều lần Sở Hoan gần như không cầm giữ được.

Buổi sáng thức dậy, Sở Hoan đều nhất trụ kình thiên, có đôi khi Sở Hoan thậm chí bội phục mình, ở cùng một nữ nhân yêu mị như vậy, mình còn có thể khắc chế dục vọng, thật sự rất giỏi, chỉ sợ nói chuyện này ra ai cũng không tin.

Dường như sa mạc không có điểm kết, sau năm sáu ngày, qua một cồn cát, phía sau lại là cồn cát, dường như dưới bầu trời đều là cát vàng, tìm không thấy ốc đảo.

Có đôi khi Sở Hoan nghĩ, nếu không có Mị Nương, chỉ một mình xuyên qua sa mạc như vậy, cho dù thể xác có thể chống đỡ được, nhưng chỉ sợ tinh thần sẽ sụp đổ.

Phương pháp giải chết chém ưng lấy được thực vật không tồi, nhưng cũng không phải vẫn hữu dụng, ít nhất lúc không có chim diều, chiêu này không dùng được.

Hai ngày đầu chém được ba con chim ưng, nhưng hai ngày này dĩ nhiên không nhìn thấy bóng dáng chim ưng, đang lúc tình trạng kiệt sức nhiều lần rời vào tuyệt cảnh, ông trời dường như thương xót họ, lại thưởng cho họ một con chim ưng, lúc này hai người không dám ăn thỏa thích, sức ăn giảm một nửa để tránh lại thiếu lương thực.

Đến chiều ngày thứ sáu, tới một đồi cát nhìn về phía xa, phía trước lại là một đồi cát cao cao, Sở Hoan thở dài trong lòng, lại nghe được Mị Nương bỗng nhiên cả kinh kêu lên:

- Ngài xem, đó là cái gì?

Sở Hoan ngẩn ra, thấy Mị Nương đưa tay chỉ phía dưới đồi cát, Sở Hoan nhìn sang theo ngón tay, thấy được dưới đồi cát cách đó không xa, dường như có người nằm trên mặt cát.

Tinh thần Sở Hoan rung lên, đối với hai người mà nói, chớ nói bây giờ nhìn thấy một người, cho dù nhìn thấy một con ngựa cũng sẽ vui mừng vạn phần, hắn nhìn kỹ một chút, nói:

- Không phải một, là hai, có hai người.

Tuy rằng còn cách một đoạn, nhưng Sở Hoan lại mơ hồ có thể thấy, trên mặt cát dưới đồi có hai người nằm, hai người này cách nhau một đoạn, đều không nhúc nhích, trên người phủ một lớp cát vàng, cũng không biết sống hay là chết.

Sở Hoan buông Mị Nương trên lưng xuống, chờ Mị Nương đứng vững mới đi xuống cồn cát, lúc tới gần thấy quả nhiên là người nằm trên mặt cát, một người bên này ăn mặc đồ thuộc da của người Tây Lương, thân thể phủ một lớp cát vàng, khuôn mặt cũng dính đầy cát, đôi mắt nhắm nghiền, là một nữ nhân tướng mạo không tồi.

Sở Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh, giơ tay dò xét hơi thở, phát hiện hơi thở của nữ nhân này suy yếu khác thường, cũng chưa chết, chẳng qua cũng đã hấp hối, nếu không phải mình nhìn thấy, chỉ sợ không chống đỡ được đến sáng ngày mai.

Hắn đi tới chỗ người còn lại, cũng là một nữ nhân mặc đồ thuộc da, giơ tay dò hơi thở, chóp mũi lạnh lẽo đã không có hơi thở.

Sở Hoan nhíu mày, phủi cát vàng trên người nàng, thấy trên người không có vết thương, bên hông cô gái này đeo một loan đao nhỏ của người Tây Lương, bên hông treo túi nước, chỉ tiếc túi nước kia vô cùng sạch sẽ, đã không có nương, xem ra cũng không phải bị người làm hại, hẳn là chết khát trong sa mạc.

Sở Hoan đứng dậy nhìn xung quanh, cũng không thấy tung tích khách, hai nữ tử Tây Lương này hiển nhiên là đồng bạn, tuy nhiên cũng bị lạc trong sa mạc, một người đã chết, người kia cách cái chết không xa.

Sở Hoan không biết hai cô gái này có phải cướp sa mạc hay không, dù sao cũng không phải toàn bộ cướp sa mạc là nam nhân, trong đó có nam có nữ, hơn người Trung Nguyên, có người Tây Lương, thậm chí con dân nước nhỏ Tây Vực cũng có.

Chẳng qua xưa nay cướp sa mạc đều đi thành đàn, hai nữ tử hành động một mình, vậy cũng rất thiển kiến, nhưng nếu không phải cướp sa mạc, vì sao hai nữ tử Tây Lương lại xuất hiện trong sa mạc?

Quần áo trên người các nàng đều là quần áo nữ tử Tây Lương bình thường nhất, cũng không có chỗ đặc biệt.

Sở Hoan trở lại bên người nữ tử Tây Lương còn hơi thở kia, phủi nhẹ cát bụi trên người nàng, cũng có một loan đao nhỏ, túi nước cũng đã cạn kiệt, nhưng dáng người nữ tử này cực kỳ nóng nảy, nếu như nói dáng người Mị Nương đẫy đà trước sau lồi lõm vô cùng gợi cảm, dù sao vẫn là thân hình thướt tha của nữ tử Trung Nguyên, mà nữ tử Tây Lương này nhìn qua cao lớn hơn Mị Nương không ít, da thịt trên người đều màu đồng cổ, áo thuộc da bao lấy bộ ngực cực kỳ đầy đặn của nàng, một chiếc váy da thú, bên trong là một quần dài bằng vải thô.

Dáng người nữ tử này, dường như muốn bùng nổ, vô cùng nóng nảy.

Chẳng qua lúc này Sở Hoan đương nhiên không có tâm tư thưởng thức dáng người nóng bỏng như muốn bùng nổ của nữ tử này, tháo túi nước bên hông, đang muốn cho nữ tử Tây Lương này uống nước, liền nghe được Mị Nương nói:

- Ngài muốn cứu nàng sao?

Sở Hoan quay đầu đi, thấy Mị Nương đã khập khiễng đi tới, cau mày hỏi:

- Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao?

Mị Nương liếc nàng kia một cái, cười lạnh nói:

- Ngài có biết khi nào thì có thể rời khỏi sa mạc không? Một chút nước cuối cùng này, ngài đương nhiên rõ ràng hơn ta nó quý báu bao nhiêu.

Sở Hoan liếc nữ tử Tây Lương kia một cái, biết Mị Nương nói không sai, chút nước cuối cùng này, vô cùng quý giá.

- Các nàng chỉ là người Tây Lương bình thường, ngài cho nàng chút nước cuối cùng này, cho dù thật sự cứu sống nàng thì thế nào?

Mị Nương tới gần khẽ thở dài:

- Chúng ta thiếu nước thiếu thực vật, nếu cứu sống nàng, có phải ngài còn muốn dẫn nàng cũng đi chung một chỗ hay không? Nếu bỏ nàng lại, nàng vẫn sẽ chết, như vậy chút nước ấy sẽ bị bỏ phí vô ích. Nếu ngài mang nàng đi, nhiều thêm miệng ăn trong sa mạc, chúng ta còn có thể chống đỡ rời khỏi sa mạc hay không, vậy cũng chỉ có ông trời biết rồi.

Sở Hoan liếc Mị Nương một cái, tuy nói lời Mị Nương rất có đạo lý, nhưng tính tình ác nghiệt bên trong nàng vẫn lộ ra, thản nhiên nói:

- Ngươi chớ quên, ngươi cũng là kẻ há miệng, ta cũng chưa từng bỏ ngươi lại!

Mị Nương ngẩn ra, cả giận:

- Ta… ta không giống với nàng!

- Có gì không giống?

Sở Hoan cũng không nhìn nàng:

- Đều là tính mạng.

Hắn giơ ta nâng nữ tử Tây Lương dậy, để nàng ngồi xuống, áo bao ngực thuộc da lập tức nổi cao về phía trước, dường như muốn căng nứt, Sở Hoan đưa túi da ghé sát bên miệng nữ tử Tây Lương, cho nàng uống nước.

Mị Nương vừa tức vừa vội, căm hận nói:

- Sở Hoan, ngươi tự cho là nhân nghĩa, nhưng chắc chắn sẽ hại bản thân mình.

Sở Hoan vừa mớm nước, vừa thản nhiên nói:

- Nếu quả thật phải chết trong sa mạc, chỉ trông vào chút nước này, chúng ta cũng không chống đỡ được. Cứu sống nàng, có lẽ nàng quen thuộc sa mạc hơn chúng ta, có lẽ sẽ mang chúng ta rời khỏi sa mạc.

Tuy rằng nữ tử Tây Lương vẫn trong trạng thái hôn mê, nhưng giọt nước quý báu như vàng rơi vào trong miệng nàng, cổ họng của nàng lập tức mấp máy, giống như phản xạ có điều kiện tham lam mà uống nước.

Mị Nương giận dỗi ở bên cạnh nhìn nữ tử Tây Lương uống toàn bộ chút nước cuối cùng, nghĩ tới vì có thể giữ được nước lâu hơn, mỗi ngày cùng Sở Hoan đều chỉ uống một ngụm nhỏ, kết quả là tiết kiệm cho nữ tử Tây Lương này, số còn lại bị nàng uống cạn toàn bộ, trong lòng rất tức giận, cũng không trách Sở Hoan, không có bất kỳ thiện cảm nào đối với nữ tử Tây Lương này, thậm chí đã sinh ra lòng chán ghét.

Sở Hoan thấy nước đã hết, thu hồi túi nước, nữ tử Tây Lương kia hơi mở to mắt, cổ họng mấp máy, yếu ớt giơ tay lên, giọng nói khàn khàn:

- Nước… Cho ta nước… nước… !

Mị Nương ở bên nghe thấy, tức giận nói:

- Nước đều bị ngươi uống hết, làm sao còn có nước?

Nữ tử Tây Lương này hai mắt vô thần, nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của Sở Hoan, ngơ ngác một chút, lập tức nghĩ tới cái gì, vội hỏi:

- Mộ A Y, Mộ A Y ở nơi nào?

Sở Hoan biết rõ trong lòng, Mộ A Y trong miệng nữ tử Tây Lương chín phần mười chính là nữ tử Tây Lương đã chết kia, hắn đứng dậy, đi tới một bên, đưa tay chỉ chỉ cách đó không xa.

Nữ tử Tây Lương uống nước xong, thần trí đã tỉnh táo, nàng giãy dụa đứng lên, dáng người quả thật cao hơn Mị Nương không ít, áo thuộc da trên người vô cùng chặt, bao quanh dáng người nóng bỏng đến cực điểm của nàng, mái tóc lại kẹp hơn mười bím tóc, hơi lộn xộn, nhìn thấy nữ tử Tây Lương đã chết nằm trên mặt đất, vội vàng đi qua, chỉ đi vài bước, chân mềm nhũn, đã quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫn ngã tới bên người Mộ A Y, nhìn thấy Mộ A Y nhắm nghiềm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, ôm vào lòng kêu lên:

- Mộ A Y, Mộ A Y, ngươi thế nào? Ngươi tỉnh lại, Mộ A Y, ngươi… ngươi không được bỏ ta lại… !

Mộ A Y thân thể lạnh lẽo, chết đã lâu, đương nhiên không thể nghe được tiếng kêu của nữ tử Tây Lương.

Nữ tử Tây Lương kia đặt tay lên chóp mũi Mộ A Y, lập tức xác thực Mộ A Y đã chết, vẻ mặt ngẩn ngơ, lập tức ôm chặt Mộ A Y trong lòng, nước mắt chảy ròng ròng, run giọng nói:

- Mộ A Y, rất xin lỗi, là ta hại ngươi, rất xin lỗi, đều là ta hại ngươi… !

Nàng có vẻ cực kỳ bi thương, Sở Hoan cũng không rõ, vì sao nữ tử Tây Lương này lại nói nàng hại chết Mộ A Y.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.