Chương trước
Chương sau
Khỉ La dĩ nhiên vẫn ôm Sở Hoan ngủ say, Sở Hoan đương nhiên không có khả năng thừa dịp Khỉ La ngủ làm thứ gì đó.

Buổi sáng ngày tiếp theo tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mị Nương, trong lòng Sở Hoan cũng hơi xấu hổ, khuôn mặt lại bình tĩnh tự nhiên, Mị Nương cũng như không có chuyện gì.

Chia thịt diều hâu cuối cùng làm ba phần, lần ăn trước là hoàng hôn ngày hôm qua, mỗi người chỉ có non nửa miếng thịt, bụng đã sớm trống trơn. Trong sa mạc, thể lực tiêu hao rất lớn, khi ba người dùng hết thực vật cuối cùng, Sở Hoan thản nhiên cười nói:

- Hai người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, nếu trong hai ngày nữa không có thực vật, chúng ta chắc chắn phải chết!

Mị Nương và Khỉ La đều biết tình cảnh vô cùng ác liệt, Khỉ La nhíu mày, Mị Nương mỉm cười duyên dáng nói:

- Dù sao chết một chỗ cùng với ngươi, ta cũng không sợ.

Khi đi về phía bắc, có lúc trong lòng Sở Hoan sẽ nghĩ, mười vạn đại quân Tây Lương gắng gượng qua sa mạc này, tài vật và vật tư tiêu hao chỉ sợ là con số thiên văn, cũng trách không được quân Tây Lương chậm chạp không cam lòng rút quân, đối với quân Tây Lương mà nói, mỗi lần tiến binh đánh Đại Tần cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thật ra trong lòng của hắn rất muốn biết vì sao người Tây Lương muốn cầu hòa, trước khi hắn rời khỏi Lạc An cũng từng nghĩ tới tìm hiểu nguyên do, chỉ là hiện giờ đang ở sa mạc, có thể ra ngoài hay không cũng là vấn đề, đương nhiên không nghĩ được nhiều lắm, chẳng qua trong lòng ngẫu nhiên nhớ tới, mười vạn đại quân qua sa mạc, đúng như lời Hoàng đế Đại Tần nói, người Tây Lương chắc chắn có một tuyến vận chuyển trong sa mạc, hơn nữa tuyến vận chuyển kia quy mô chắc chắn rất lớn, nhưng mình đi đường tới đây lại không nhìn thấy một chút bộ dạng, không biết tuyến vận chuyển kia rốt cuộc đặt ở chỗ nào trong sa mạc mênh mông này.

Không có binh Tây Lương, thậm chí ngay cả bóng dáng cướp sa mạc cũng không thấy.

Trong tình trạng này, vấn đề Sở Hoan lo lắng nhất chính là thực vật, trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện ông trời có thể ban cho chim ưng, nhưng lúc này ông trời không có hào phóng như vậy, cả một ngày dĩ nhiên không nhìn thấy một con chim ưng. Đến ngày tiếp theo, Sở Hoan còn có thể chống đỡ, Mị Nương và Khỉ La đã lộ ra trạng thái cực kỳ suy yếu, tốc độ của các nàng giảm đi rất nhiều, hai chân giống như đeo chì, căn bản không nhấc lên được. Lúc giữa trưa, vừa đói vừa khát, hơn nữa vô cùng nóng bức, Khỉ La ngã lên cát đầu tiên, Mị Nương chỉ đi hơn nàng bốn năm bước cũng ngã xuống.

Sở Hoan nghe động tĩnh phía sau, quay đầu lại thấy hai nàng ngã trên mặt đất, vội vàng kéo hai chân như đeo chì đi tới, quỳ trên mặt cát ôm lấy Mị Nương. Mị Nương môi khô nứt có máu, mở to mắt, đôi mắt từng mê người đã không có thần thái, ảm đạm không ánh sáng, môi tràn máu tươi hơi giật giật, giọng nói khàn khàn:

- Không thoát ra ngoài được… Chúng ta không thoát ra được… !

- Chống đỡ tiếp!

Trong cổ họng Sở Hoan giống như có ngọn lửa thiêu đốt, cho dù hắn mình đồng da sắt, đến nước này cũng thật sự không nhịn được, thân thể có lẽ đã chết lặng, nhưng tinh thần vẫn tự nói với mình miễn cưỡng còn sống nhất định phải chống đỡ:

- Có lẽ chúng ta có thể chống đỡ tiếp, phía trước… phía trước có thể ra ngoài… !

- Mị Nương… Mị Nương không chịu nổi… !

Mí mắt Mị Nương vô cùng nặng, nhắm mắt lại:

- Hoan ca… cảm ơn huynh… cảm ơn huynh mang theo ta đi đến nơi này, ta đã… đã rất cảm tạ, ta không chống đỡ được nữa, thật sự… thật sự không chống đỡ được nữa… không có thực vật, chúng ta… không thoát khỏi sa mạc được… !

Sở Hoan biết lúc này có nói gì đi nữa đều là vô nghĩa, đã gần hai ngày không có gì ăn, thể lực đã không thể chống đỡ họ tiếp tục đi về phía trước.

Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời, không trung rất sạch sẽ, không có một con chim ưng.

Thật sự phải chết ở chỗ này sao?

- Ta thà rằng… thà rằng chết ở chỗ này, cũng không muốn… đi tiếp nữa… !

Đôi mắt Mị Nương đã không mở ra được nữa:

- Huynh bỏ lại ta đi… !

Sở Hoan vẻ mặt ngưng trọng, giọng nói cũng đã khàn khàn:

- Ngươi trước nghỉ một chút, ta chờ các ngươi… !

Giờ phút này hắn cũng gần như buông tha hy vọng, trong lòng cũng rõ ràng, chỉ cần Mị Nương và Khỉ La nhắm mắt lại ngủ, có lẽ sẽ không có khả năng tỉnh lại.

- Còn muốn đi tiếp, chỉ có... chỉ có một biện pháp… !

Môi Mị Nương nhẹ nhàng động, giọng nói suy yếu:

- Có một người chắc chắn không thể… không thể tiếp tục đi… !

- Ngươi có ý tứ gì?

Mị Nương lại dùng sức mở to mắt một lần nữa, khuôn mặt đã tràn đầy vẻ chua xót, dùng hết toàn lực nâng một bàn tay của mình lên, đặt trên môi mình dùng răng nanh cắn tay mình:

- Huynh… huynh hiểu được chứ?

Sở Hoan hiểu được, lắc đầu nói:

- Cho dù chúng ta đều chết ở chỗ này, cũng không thể như thế. Chúng ta là người, không phải thú!

Mị Nương thở dài, không nói gì nữa, dường như đã ngủ say.

Sở Hoan nhẹ nhàng buông Mị Nương, lại tới bên người Khỉ La, phát hiện Khỉ La vẫn không nhúc nhích, hơi thở suy yếu, không ngờ đã hôn mê rồi.





Mị Nương thật sự không muốn đi nữa.

Nàng cảm thấy mỗi bước mình đi về phía trước, đều là một loại tra tấn, nằm trên cát nóng cháy, cảm thấy hơi thở tính mạng của mình dường như đang yếu dần, bên môi lại xuất hiện một nụ cười thản nhiên.

Đến nơi này, nơi này là điểm cuối cùng của tính mạng mình.

Một giọt máu tươi lăn trên môi khô nứt của nàng, giọt thứ hai, giọt thứ ba… !

Máu nóng đó, môi Mị Nương giật giật, tuy rằng không mở mắt ra, nhưng trong lòng lại có hy vọng lần nữa. Lần trước mình nhiều lần sắp tử vong, Sở Hoan giét được một chim ưng, xem ra trời không tuyệt đường sống của con người, lúc này lại đúng lúc có được chim ưng.

Môi Mị Nương động đậy, để máu tươi chảy vào cổ họng mình.

Máu tươi nồng đậm, sau khi vào họng, đủ cho dấu hiệu tính mạng của nàng bắt đầu khôi phục một chút. Khi nàng mơ màng mở to mắt, ánh chiều tà đang chiếu trên người, nàng cố gắng ngồi dậy, nhìn trước sau, phát hiện Sở Hoan nằm cách đó không xa, thấy Khỉ La đang giãy dụa đứng lên từ trên mặt đất.

Mị Nương đứng dậy, Khỉ La đi tới Sở Hoan, Mị Nương cũng lung lay đi tới, thấy Sở Hoan nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, trong lòng sinh ra cảm giác xấu, nhanh chân bước qua, lại phát hiện một tay Sở Hoan để ngang ngực, tay kia thì nắm cánh tay mình, chỗ cổ tay bị vải quấn lấy, mảnh vải hơi đỏ sẫm.

Mị Nương nhìn bên cạnh Sở Hoan, không ngờ không có bóng dáng chim diều hâu, hiểu được cái gì, ngã xuống bên người Sở Hoan, ôm cổ Sở Hoan, thấy đôi môi Sở Hoan dính chặt, hai mắt nhắm nghiền, trong nhất thời đổ nước mắt, run giọng nói:

- Vì sao huynh lại ngốc như vậy? Chúng ta cứ chết một chỗ như vậy thì phải làm thế nào đây?

Khỉ La đã chạy tới bên người Sở Hoan, quỳ xuống bên cạnh hắn, thấy Sở Hoan hôn mê, thất kinh hỏi:

- Hắn… hắn làm sao vậy?

Mị Nương thấy vết máu bên môi Khỉ La, hung tợn trừng mắt nhìn Khỉ La, đột nhiên cầm lấy thanh Huyết Ẩm Đao của Sở Hoan, chỉ thẳng vào ngực Khỉ La:

- Ngươi có biết hay không, cũng bởi vì có thêm ngươi, thực vật của chúng ta mới hết nhanh như vậy, nếu không hắn cũng không biến thành dạng này?

Khỉ La cũng không sợ hãi, thấy Sở Hoan vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt lo lắng hỏi:

- Hắn rốt cuộc ra sao?

- Ngươi xem miệng vết thương trên tay hắn.

Nước mắt của Mị Nương chảy xuống theo khuôn mặt:

- Chúng ta sống lại, bởi vì máu của hắn… !

Khỉ La hiểu được, cắn môi ngơ ngác nhìn Sở Hoan, lập tức nước mắt của nàng cũng chảy xuống.

Mị Nương oán hận nhìn Khỉ La một cái, lập tức chuyển tầm mắt lên khuôn mặt kiên nghị của Sở Hoan:

- Vì sao huynh ngốc như vậy? Chúng ta… chúng ta đáng để huynh làm như vậy sao?

Cổ tay nàng vừa chuyển, Huyết Ẩm Đao vung lên, không ngờ rách cánh tay mình, máu tươi chảy ra, nàng đưa miệng vết thương tới bên môi Sở Hoan, máu tươi nhỏ giọt vào trong miệng Sở Hoan.

Lúc này Khỉ La nước mắt như mưa, thấp giọng nói:

- Hóa ra người Tần các ngươi cũng có người tốt… Hắn là người tốt nhất ta từng thấy… !

Nàng rút loan đao nhỏ bên hông mình, không chút do dự cắt cánh tay mình, cũng ghé miệng vết thương tới gần, lúc này cánh tay hai nữ tử dán lại một chỗ, để máu tươi của mình rơi vào miệng nam nhân, các nàng cam nguyện đổ hết máu toàn thân, cũng hy vọng người nam nhân này sống sót.

- Sở Hoan, nếu phải chết, chúng ta sẽ chết cùng một chỗ!

Mị Nương nhìn khuôn mặt Sở Hoan, giọng nói trở nên dịu dàng:

- Nếu Mị Nương cứ chết như vậy, là chuyện rất hạnh phúc!

Khỉ La nhìn Mị Nương, vẻ mặt cũng vô cùng kiên nghị:

- Ta biết ngươi nhìn ta không vừa mắt, ta cũng đã từng muốn giết ngươi, nhưng… nhưng các ngươi đều là người tốt, ta nguyện ý cùng chết một chỗ với các ngươi. Cùng chết với các ngươi, linh hồn của ta thánh khiết, đưa linh hồn của các ngươi cùng nhau tiến vào thế giới cực lạc… !

Nàng nhắm mắt lại, trong miệng nhẹ ngâm tụng cái gì. Mị Nương nhìn Khỉ La, hận ý trong mắt dần biến mất, khẽ thở dài:

- Chúng ta đều phải chết rồi, ân oán thế gian xong hết mọi chuyện, cho dù đi Thiên đường hay là xuống Địa phủ, cùng nhau đi!

Cánh tay nàng dán bên môi Sở Hoan, thân thể nhẹ nhàng cúi xuống, dán khuôn mặt lên trán Sở Hoan, khóe miệng nhẹ nhàng cười.

Đúng lúc này, chợt nghe phương xa truyền đến tiếng chim diều hâu kêu to dữ dội.

Mị Nương vốn lẳng lặng dán lên trán Sở Hoan, Khỉ La cũng đang nhẹ giọng ngâm tụng, một tiếng chim kêu này vô cùng rõ ràng, hai người cùng ngẩng đầu nhìn về phương xa, thấy một con chim thật lớn đang từ hướng bắc bay tới đây.

Đôi mắt Mị Nương sáng lên, phân phó nói:

- Nằm trên mặt đất, không được cử động, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được cử động!

Dứt lời, nàng dẫn đầu nằm trên mặt đất, lúc này Khỉ La vô cùng thuận theo, cũng nằm xuống.

Con chim này bay đến từ phía bắc, thấy mấy người trong sa mạc vẫn không nhúc nhích, quanh quẩn trên không trung một lát, đột nhiên sà xuống, ưng trảo như móc câu, lúc này nhắm thẳng Mị Nương.

Chim diều hâu gào thét, hai cánh sinh gió, dĩ nhiên khiến mặt cát cuộn lên, cát vang cuộn lên, khi con chim cách Mị Nương trong gang tấc, hình thể thật lớn gần như phủ toàn thân Mị Nương. Mị Nương nghiến chặt hàm răng, trước kia nàng chỉ thấy Sở Hoan chém diều hâu, bản thân chưa bao giờ thử qua, nhưng dù sao có công phu trong người, tuy rằng thân thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng vẫn dùng hết khí lực toàn thân, tìm đúng cơ hội, tay cầm Huyết Ẩm Đao của Sở Hoan, ánh đao hiện lên, đã chém lên người con diều hâu, chẳng qua lực đạo cuối cùng yếu một chút, diều hâu là một loài chim cứng rắn nhất, một đao không thể chém trọng thương, khi rơi trên mặt đất, muốn giãy dụa bay lên một lần nữa.

Mị Nương chém một đao, khí lực đã hết, mắt thấy con diều hâu kia tuy rằng bị thương, dường như còn có thể vỗ cánh bay đi, cảm thấy căng thẳng, con chim này xuất hiện, thậm chí trước mắt có thể khiến ba người tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu thật sự bay đi, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này lại cảm giác bóng dáng chợt lóe bên hông, không ngờ Khỉ La không chút do dự bổ nhào qua, Khỉ La thân hình to lớn đầy đặn, vừa chạy ra ngoài hung hãn khác thường, giống như một con báo cái, không đợi con chim đứng lên đã đè nó dưới thân, loan đao nhỏ trong tay không chút do dự chém đầu chim xuống.

Chuôi loan đao nhỏ này của nàng rất sắc bén, hơn nữa lần này dồn hết khí lực toàn thân, quả thật chém đầu chim ưng xuống, máu tươi phun ra. Mị Nương vội la lên:

- Mau đem tới, cho Sở Hoan máu… !

Đúng lúc này nghe được bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn bình tĩnh của Sở Hoan:

- Có hai con cọp cái, một con diều hâu, sao… sao có thể trốn… !

Không ngờ hắn đã tỉnh lại, mở mắt.

Mị Nương nghe được giọng nói, quay đầu lại thấy Sở Hoan nằm trên mặt đất mở to hai mắt, đôi mắt đang nhìn mình. Nàng vui vẻ bất ngờ, dĩ nhiên nhào lên người Sở Hoan, vui tới phát khóc, một tay vuốt ngực Sở Hoan, vừa khóc vừa mắng:

- Kẻ ngu này, ngươi có biết ngươi làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ rằng… ta nghĩ rằng rốt cuộc không được nghe giọng ngươi nói nữa… !

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.