Sở Hoan muốn cứu mạng Mị Nương, rất nhiều chuyện đã không thể bận tâm, một bàn tay nhẹ nhàng dán lên chiếc mông tuyết trắng bóng loáng của nàng, da thịt nàng bóng loáng ngấy tay, không có một nếp nhăn, cực kỳ co giãn.
Độc bò cạp quả nhiên lợi hại, Sở Hoan mút máu ra, không ngờ đã đen, lập tức, Mị Nương đã mơ hồ nói:
- Hoan ca, ta… đầu ta rất choáng… !
Sở Hoan phun máu độc trong miệng ra, nói:
- Tới nơi này, lập tức thoát khỏi sa mạc, cho dù thế nào, cô cũng phải chống đỡ tiếp!
Mị Nương hàm hồ ừ một tiếng, Sở Hoan chờ máu tươi hút ra đổi màu đỏ, lúc này mới giơ tay nhấn lên miệng vết thương hỏi:
- Mị Nương, có đau hay không?
Mị Nương liền nói:
- Rất… rất đau!
Sở Hoan nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Đau là có cảm giác, máu độc hút ra rồi.
Cảm thấy cặp mông trắng như tuyết của Mị Nương đã lạnh lẽo, cẩn thận kéo quần nàng lên, lúc này mới đỡ Mị Nương dậy. Mị Nương khoác tay lên trán, yếu đuối vô lực nói:
- Đầu ta hơi choáng, trên người… trên người không còn khí lực!
Sở Hoan cũng không do dự, ôm ngang người Mị Nương, về chỗ nghỉ ngơi. Khỉ La thấy hai người trở về, hỏi:
- Hoan ca, không sao chứ?
Tuy rằng Mị Nương yếu đuối vô lực, nhưng vẫn mắng:
- Ai cần ngươi lo, thấy chết mà không cứu, không cần ngươi hỏi nhiều thế!
Khỉ La thấy nàng còn khí lực cãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201601/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.