Đạt Đô cũng nhận ra đường lên núi không dễ đi. Toàn bộ sườn núi trước đó đã bị người Cổ Lạp Thấm phá hỏng, đá vụn hỗn độn, chớ nói là ngựa, mà ngay cả người muốn xông lên, chắc chắn sẽ bị trật chân. Hơn nữa, đá vụn góc cạnh rất sắc, cho dù võ sĩ Tháp Lý Khắc đi ủng bằng da, vẫn sẽ bịđâm thủng chân.
Trên núi có hai tuyến phòng ngự. Tuyến thứ nhất tên hơi yếu, chủ yếu là dũng sĩ tay cầm đại đao cận chiến sẵn sàng đón quân địch. Tuyến phòng ngự thứ hai mới là cung thủ chủ lực.
Một bộ phận kỵ binh Tháp Lý Khắc xông lên lưng chừng núi, phía trên tên vẫn bắn xuống như mưa. Dưới vó ngựa đá vụn hỗn độn. Không ít binh sĩsau khi rơi khỏi mình ngựa, lại bị đá vụn đâm trúng. Trong lúc đó, cũng có chút hỗn loạn. Tuy rằng kỵ binh Tháp Lý Khắc cũng bắn tên như mưa ngăn cản dũng sĩ Cổ Lạp Thấm trên núi, nhưng muốn bám vào đất leo lên núi, mỗi bước đi mỗi bước khó khăn.
Hai bên hỗn chiến, chỉ trong chốc lát, đã có mấy võ sĩ Tháp Lý Khắc ở xa vẫn trúng tên hoặc chết hoặc bị thương. Khí thế như cầu vồng lúc trước bây giờ đã bị áp chế không ít.
Võ sĩ Tháp Lý Khắc nối thành hàng dài, dẫm lên thi thể đồng bọn dũng cảm gan dạ tiếp tục leo lên núi. Tuy rằng quả thật cũng có một số võ sĩ Tháp Lý Khắc tiếp cận được tuyến phòng ngự thứ nhất, nhưng dũng sĩ Cổ Lạp Thấm thủ vệ ở tuyến phòng ngự này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201476/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.