Chương trước
Chương sau
Ba mũi tên bắn liên tục, đều trúng mục tiêu.

Hiên Viên Thắng Tài đứng lên ủng hộ đầu tiên, Tiết Hoài An và những người chung quanh nhìn thấy, đều hoan hô.

Không ít người Cổ Lạp Thấm cảm thấy Sở Hoan sẽ thất thủ trước mặt mọi người, đang chờ chế giễu, nào ngờ Sở Hoan căn bản không cho họ cơ hội chế giễu, hắn không động thì thôi, sau khi động đến liên tục bắn ra ba tên, tên nào cũng trúng.

Trong tiếng ủng hộ của đám người Hiên Viên Thắng Tài, người Cổ Lạp Thấm ngơ ngác nhìn nhau.

Tác Cáp Bố Nguyên ngơ ngác một chút, lại là người đầu tiên trầm trồ khe ngợi:

- Bắn tên giỏi, ánh mắt xinh đẹp của Ỷ La Tháp Lan Cách quả nhiên không nhìn lầm người.

Tam Tiễn Lang cũng không nghĩ tới Sở Hoan hoàn thành nghi thức ba mũi tên nhanh như vậy, hơi bất ngờ, chẳng qua lão cũng không quá mức do dự, xoay người vào sân. Lập tức, trong sân vang lên tiếng chiêng trống, Hiên Viên Thắng Tài nghe được tiếng chiêng trống vang lên trong viện, cũng không do dự, quay đầu phất tay, người phía sau cũng bắt đầu khua chiêng gõ trống, trong ngoài phủ nhất thời cực kỳ náo nhiệt, lại sôi trào lần nữa.

Trong tiếng chiêng trông, hai đoàn người lập tức nối đuôi nhau rời khỏi phủ, là hai mươi cô nương Tây Lương đang tuổi thanh xuân, ăn mặc giống nhau. Tiết Hoài An đi tới bên người Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Sở Phó sứ, đây là thị nữ hồi môn của Ỷ La Tháp Lan Cách!

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, cũng hiểu được, lúc này lại thấy một đám người vây quanh Na Sử Bột Cổ Lợi đi ra từ trong phủ. Na Sử Bột Cổ Lợi thân hình cao lớn, mặc trang phục hoa mỹ, ôm ngang tân nương tử rời cửa.

Tiết Hoài An vội la lên:

- Sở đại nhân, tân nương ra rồi, nhanh tới ôm!

Sở Hoan sớm đã xoay người xuống ngựa, nhanh chóng nghênh đón, nhìn thấy Ỷ La trong lòng Na Sử Bột Cổ Lợi mặc đồ đỏ thẫm sặc sỡ, trên đầu đội một chiếc mũ bạc, trân châu tinh tế kết thành rèn phủ xuống, khuôn mặt Ỷ La ẩn hiện phía sau.

Na Sử Bột Cổ Lợi thấy Sở Hoan đi tới, nhìn Ỷ La trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, nghiêm nghị nói:

- Sở Hoan, hôm nay, ta ban cho người viên minh châu trân quý nhất Cổ Lạp Thấm chúng ta, hy vọng từ nay về sau nàng càng thêm sáng ngời rực rỡ, không nên bị tro bụi che phủ vẻ đẹp của nàng.

Xuyên qua màn che rậm rạp, Sở Hoan có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt như ẩn như hiện của Ỷ La, lại thấy đôi mắt Ỷ La lúc này nhắm chặt lại, hắn nói với Na Sử Bột Cổ Lợi:

- Ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt, sẽ không để sự rực rỡ của nàng ảm đạm chút nào.

Hắn vươn hai tay, nhận lấy Ỷ La.

Hắn ôm ngang Ỷ La, gật đầu với Na Sử Bột Cổ Lợi, liền xoay người. Ỷ La cũng vươn hai cánh tay, ôm lấy cổ Sở Hoan, lúc này hai mắt nàng đã mở, nhìn Sở Hoan, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp, trong lúc đó khóe mắt không ngờ rơi nước mắt. Sở Hoan cúi đầu nhìn nàng trong lòng, ngửi được mùi thơm phát ra từ trên người Ỷ La, lại thấy nước mắt nơi khóe mắt, cảm thấy có lẽ bởi vì tâm tình Ỷ La kích động mới như thế, hắn lơ đễnh, dịu dàng cười.

Trước kia hắn cũng không chú ý tới tướng mạo của Ỷ La, chỉ biết dáng người Ỷ La hết sức nóng bỏng, lúc này nhìn gần, trải qua trang điểm một phen, khuôn mặt xinh đẹp như ẩn như hiện dưới bức rèm, tuy rằng không tính tinh xảo nhưng lại xinh đẹp, môi hơi dày, mũi đẹp đẽ tinh xảo hơi cao, mặt mày như vẽ, trên trán mang theo vẻ anh khí, trong anh khí lại hàm chứa vài phần kiều mỵ, giờ phút này nước mắt trên khóe mắt, có một chút phong tư hoa lê gặp mưa.

Hiên Viên Thắng Tài dắt ngựa hoa tới, Sở Hoan ôm Ỷ La lên ngựa, Ỷ La cầm dây cương, nhìn Sở Hoan, trong lòng phức tạp. Có thể gả cho tình lang mình âu yến, vốn là thời khắc hạnh phúc mỗi nữ nhân tha thiết ước mơ, nhưng lúc này nàng lại không thể cao hứng, ở sâu trong lòng nàng, một ngàn lần một vạn lần nguyện ý gả cho Sở Hoan, nhưng sự thật lại nói cho nàng biết, hôn sự này đã không đơn giản là người có tình cuối cùng sẽ thành đôi, nàng đã trở thành công cụ của Tây Lương, mà Tây Lương lợi dụng nàng làm công cụ, biến Sở Hoan trở thành công cụ của Tây Lương.

Trong lòng nàng tràn đầy phẫn nộ, buồn bã, áy náy, tự trách. Trong mắt nàng, Sở Hoan sắp bị Tây Lương lợi dụng, hết thảy đều bởi vì nàng mà ra.

Nhưng khi Sở Hoan ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cẩn thận đặt nàng lên lưng ngựa, ở sâu trong lòng Ỷ La lại mơ hồ có một chút cảm xúc kích động khó có thể nói rõ.

Có lẽ hết thảy đều đã không còn đơn thuần, nhưng trong khoảng khắc này, Ỷ La lại cảm thấy mình thực sự đã trở thành nữ nhân của Sở Hoan.

Ỷ La ngẩng đầu, nhìn Na Sử Bột Cổ Lợi phía trước cửa phủ, Na Sử Bột Cổ Lợi mặt không thay đổi, thấy đôi mắt Ỷ La nhìn lại, khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng quay đầu đi.

Trong tiếng chiêng trống, Tiết Hoài An dẫn một đám quan viên Tần quốc nói lời từ biệt Na Sử Bột Cổ Lợi, tuy rằng sẽ có rất nhiều tộc trưởng và quan viên Cổ Lạp Thấm muốn cùng theo đưa thân, nhưng Na Sử Bột Cổ Lợi lại không thể đi theo.

Đội ngũ trở về càng thêm náo nhiệt, Sở Hoan cưỡi ngựa phía trước, Ỷ La ở trên ngựa hoa, phía sau không xa, hai bên là hai mươi thị nữ của hồi môn, trái phải đều có mười người, các nàng giống như lá cây, làm nền cho bông hoa xinh tươi nhất là Ỷ La.





Bắc Viện vương phủ đã chuẩn bị xong, bố trí tân phòng ở Đông viện, nơi đó vô cùng hoa mỹ, còn chính đường và đại viện, đã sớm bày tiệc mừng.

Lúc đám người Tiết Hoài An đón dâu, đương nhiên đã lưu lại quan viên đón khách ở Bắc Viện vương phủ, đội ngũ đón dâu còn chưa trở lại, người tới Bắc Viện vương phủ nối liền không dứt, những người này đều mang theo hậu lễ, chống chất như núi nhỏ.

Những người này đương nhiên không phải vì mặt mũi của Sở Hoan.

Quan viên thành Thanh La đều biết rằng, mặc dù hôn sự này có chuyện Ôi Lang hội lúc trước, nhưng ngày đại hôn lại do Đại vương tử tự mình định ra, hơn nữa trước ngày đại hôn, Đại vương tử đều có nhiều chỉ điểm đối với hôn sự.

Chiến dịch Hắc Sơn, có thể nói Đại vương tử thu được toàn thắng, chiến thắng khải hoàn trở về. Tây Lương hiện giờ, vị Đại vương tử Ma Ha Tạng có thể nói là nắm hết quyền hành, ai cũng rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đế quốc Đại Tây Lương sau này, sẽ tiến vào thời đại Ma Ha Tạng.

Sở Hoan là huynh đệ kết nghĩa với Ma Ha Tạng, quan viên tin tức hơi linh thông một chút cũng đã biết chuyện này, huynh đệ kết nghĩa của Ma Ha Tạng lấy Tháp Lan Cách của bộ tộc Na Sử, đây đương nhiên là một chuyện lớn.

Không có gì bất ngờ xảy ra Ma Ha Tạng sẽ trở thành Thủ lĩnh của đế quốc, mà Na Sử bộ tộc công lao lớn nhất trong lần bình loạn này, hơn nữa thảo nguyên Cổ Lạp Thấm có quan hệ huyết thống với Ma Ha Tạng, mọi người hiểu được, Ma Ha Tạng lên đài, ngày sau thảo nguyên Cổ Lạp Thấm sẽ chào đón một thời đại huy hoang, sau này rất có thể bộ tộc Hoàng Kim Na Sử sẽ là tộc đàn hùng mạnh tiếp cận Vương tộc Ma Ha.

Cho dù không vì mặt mũi của Sở Hoan, mặt mũi của Đại vương tử và bộ tộc Hoàng Kim Na Sử, dù là ai cũng không dám không cho.

Thậm chí có người cảm thấy, triều đình Tây Lương sắp có một sự thay đổi lớn hơn nữa. Vây cánh lúc trước của Ma Ha La gần như bị quét không còn, để lại quá nhiều chỗ trống, nói không chừng đây chính là một cơ hội tốt nịnh bợ Đại vương tử và bộ tộc Na Sử, chỉ cần lần này làm tốt, có lẽ sẽ có giúp đỡ rất lớn cho con đường làm quan của mình.

Cho nên quan viên đến tham gia tiệc mừng nối liền không dứt, kín người hết chỗ, hơn nữa lễ vật mang tới đều rất phong phú, trong nhất thời Bắc Viện vương phủ trở thành nơi náo nhiệt nhất thành Thanh La.

Đội ngũ đón dâu cuối cùng cũng trở về trong tiếng chiêng trống, Đại lễ quan tự mình chủ trì các công việc tiếp theo. Tuy rằng thành hôn ở Tây Lương quả thật không rườm rà giống như Trung Nguyên, nhưng hôn lễ của quý tộc Tây Lương vẫn có rất nhiều điều chú ý, các loại lễ nghi thực hiện xong dĩ nhiên đã tới hoàng hôn, Sở Hoan cũng cảm thấy da đầu hơi run lên.

Cũng may hết thảy đều có lúc kết thúc, trong tiếng nói vang dội của Đại lễ quan, tân nương rốt cuộc đi vào tân phòng trong sự dẫn dắt của thị nữ hồi môn, Sở Hoan làm chú rể lại không có khả năng rời đi, sau đại lễ, tiệc mừng liền bắt đầu, những vị khách đã sớm ngồi xuống chỗ đám người Tiết Hoài An an bài, Sở Hoan vẫn phải lưu lại tiếp khách.

Lúc tiệc rượu mới bắt đầu, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng hô vang dội:

- Đại vương tử đến!

Mọi người ở đây lập tức đứng thẳng, Ma Ha Tạng hôm nay có uy thế hơn xa lúc trước, Ma Ha Tạng hôm nay mặc một bộ đồ rộng hoa mỹ tinh xảo, đội mũ da tinh tế, nhìn qua tinh thần không tệ. Sở Hoan dẫn mọi người tới đón, chắp tay cười nói:

- Đại vương tử, đợi ngài đã lâu!

Sau ngày hai người tiến vào thành Thanh La, thì chưa từng gặp mặt. Ma Ha Tạng bắt lấy cánh tay Sở Hoan, cười ha ha nói:

- Huynh đệ tốt, ca ca tới chậm, ngươi cũng chớ có trách ta.

Gã kéo Sớ Hoan tới bàn chính, bởi vì đã nói trước hôm nay Ma Ha Tạng chắc chắn sẽ đến, cho nên trong đại sảnh đặc biệt bày bàn chủ tọa để chiêu đãi Ma Ha Tạng. Sau khi ngồi xuống, Ma Ha Tạng vẫy tay, một người hầu cầm một chiếc hộp bằng da tới, liền nghe Ma Ha Tạng cười nói:

- Huynh đệ tốt, hôm nay ca ca tới chậm, cũng không cố ý, mà luôn nghĩ nên tặng lễ vật gì mới thích hợp, chọn tới chọn lui, chỉ sợ cũng chỉ thứ này mới có thể tương xứng!

Gã đứng dậy, mở hộp bằng da, lấy một thứ từ bên trong. Đại lễ quan Cổ Tát Hắc Vân bên cạnh nhìn thấy, lập tức thốt ra âm thanh:

- Đây là… Đây là Đại Nhật cung?

- Không sai!

Ma Ha Tạng cười nói:

- Huynh đệ tốt, ngươi xem một cái, có thích cây cung này hay không ?

Sở Hoan còn tưởng rằng Ma Ha Tạng sẽ tặng lễ vật gì khiếp sợ mọi người, nhìn thấy là một cây cung, hắn đứng dậy cười nói:

- Đại vương tử khánh khí.

Đột nhiên hắn cảm thấy không đúng, cảm thấy đám quan viên Tây Lương đều lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như thấy được một chuyện cực kỳ kinh hãi, hắn ngẩn ra, liền cảm thấy chỉ sợ chiếc cung Đại Nhật này không tầm thường.

Cổ Tát Hắc Vân ở bên nói:

- Tân lang, ngươi có biết lai lịch của Đại Nhật cung này?

Sở Hoan đáp:

- Kính xin Đại lễ quan chỉ giáo!

- Tây Lương Vương khai quốc của Đại Tây Lương ta, chinh phạt thiên hạ, có ba bảo vật danh truyền thiên hạ.

Cổ Tát Hắc Vân nói:

- Nhật Chiếu Sư Tử, Hao Thiên Thương Lang Khải, còn có một thứ, đó là Đại Nhật Cung này!

Lúc này Sở Hoan mới giật mình kinh hãi.

Tên của Nhật Chiếu Sư Tử, hắn quả thật đã nghe nói, biết được từ miệng Sơn Tháp Hỉ Minh, trên thảo nguyên này, truyền lưu truyền thuyết ba con thần mã, Lôi Hỏa Kỳ Lân là một trong số đó, mà Nhật Chiếu Sư Tử cũng là một trong ba loại thần câu cùng với Lôi Hỏa Kỳ Lân, có thể được gọi tam bảo cùng với Nhật Chiếu Sư Tử, có thể thấy được, Đại Nhật cung này tuyệt đối không bình thường.

- Đại vương tử, bảo vật như vậy, Sở Hoan tuyệt không dám nhận!

Lúc này Sở Hoan rốt cuộc hiểu được vì sao người Tây Lương đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nếu Đại Nhật cung này là một trong ba bảo vật lập nước của Tây Lương Vương, đó đương nhiên là quốc bảo của Tây Lương.

Ma Ha Tạng cười ngồi xuống, nói:

- Huynh đệ tốt, Ỷ La là Tháp Lan Cách xinh đẹp nhất Tây Lương ta, bông hoa xinh đẹp nhất Tây Lương chúng ta đã bị ngươi hái đi, ta sao lại không thể buông một cây bảo cung? Mỹ nhân có, lại phối hợp với bảo cung này, đó mới là hoàn mỹ vô khuyết.

Gã kéo Sở Hoan ngồi xuống, ghé sát bên tai Sở Hoan, nhẹ giọng cười nói:

- Ta ban thưởng ngươi cây cung này, ngươi sẽ trở thanh mũi tên sắc bén nhất của Tây Lương ta, bắn về bất cứ nơi nào trong thiên hạ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.