Chương trước
Chương sau
Cao Liêm khẽ giật mình, lập tức cười nói:

- Đại nhân hiểu lầm rồi, chúng ta thực sự không phải vì thu thuế, mà là tích trữ giống lúa năm sau tiếp tục gieo trồng.

Tiết Hoài An cười ha ha:

- Cao tiên sinh rất biết cách nói chuyện a.

- Bộ đường đại nhân khen quá lời.

Cao Liêm vội nói:

- Thảo dân là không... không biết cách dùng từ… nếu có chỗ nào thất lễ, nói bậy nói bạ, kính xin Bộ đường đại nhân giáng tội.

Tiết Hoài An tựa vào ghế, quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt rơi vào trên người Cao Liêm, hỏi:

- Cao tiên sinh cùng chư vị nguyện ý xuất giống lúa tồn kho, trồng trọt trên những vùng đất hoang vu tại Tây Quan đạo. Điều này cũng không phải là không được. Bất quá các ngươi cũng hiểu, đất đai Tây Quan đạo, không ít đều là đất đã có chủ. Bọn họ sẽ đồng ý cho các ngươi tiến vào Tây Quan đạo ư?

Ba đạo Tây Bắc gồm Thiên Sơn, Bắc Sơn, Tây Quan cùng sở hữu chín châu, trong đó, Tây Quan đạo diện tích lớn nhất, sở hữu đất đai bốn châu, theo thứ tự là Giáp châu, Việt châu, Hạ châu, Kim châu.

Người Tây Lương tấn công Tây Bắc, trên thực tế là gặp gì phá nấy. Ba châu Tây Quan đạo Việt châu, Hạ châu, Kim châu đều bị chiếm hoàn toàn, mà Giáp châu cũng có hơn phân nửa đất đai bị mất.

Quân Tây Lương đánh vào lãnh thổ nước Tần, cũng coi là một hồi tiến công chớp nhoáng, tộc độ tiến quân kinh người. Tuy dân chúng Tây Quan có không ít người đã rút lui khỏi, nhưng lại vẫn có rất nhiều người không kịp lui lại, dù cho có kịp thời bỏ chạy đấy, hàng hóa gia tài cũng không cách nào mang đi hết trong thời gian ngắn.

Đặc biệt là các thân sĩ hào cổ Tây Quan đạo hầu như ở chân nào bọn họ cũng có của cải của mình. Quân Tây Lương đột nhiên công tới, rất nhiều thân sĩ hào cổ căn bản không có cách nào chuyển của cải đi, phần lớn đã rơi vào trong tay người Tây Lương. Chỉ có một số rất ít thân sĩ hào cổ, mang theo số tài vật ít ỏi bỏ chạy, đại bộ phận thân sĩ hào cổ, gia tài không còn, thậm chí ngay cả tính mệnh cũng không giữ được.

Cao Liêm là đại diện cho thân sĩ hào cổ Bắc Sơn đạo. Trên thực tế tham gia yến hội hôm nay, chủ yếu là đại diện của thân sĩ hào cổ hai đạo Bắc Sơn và Thiên Sơn.

Giai tầng hào phú chính gốc Tây Quan đạo gặp phải đả kích từ trước đến nay chưa từng có. Hào phú hai đạo Thiên Sơn, Bắc Sơn tự nhiên hiểu đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Tuy nói hào phú địa phương ở Tây Bắc so với quan nội cùng với môn phiệt Quan Đông lực lượng ngưng tụ mạnh hơn không ít, một khi gặp thế lực quấy nhiễu từ bên ngoài sẽ đoàn kết cùng một chỗ, nhưng lúc này lại cho thấy Tây Bắc môn phiệt đã có mâu thuẫn.

Trên thực tế tại ba đạo Tây Bắc, môn phiệt địa phương chính gốc Tây Quan đạo vẫn có thực lực nhất. Trước khi đại chiến xảy ra, Tây Quan đạo vẫn luôn là trung tâm kinh tế chính trị của Tây Bắc.

Nếu như không có trận đại chiến này, môn phiệt địa phương Bắc Sơn và Thiên Sơn tự nhiên sẽ không có ý nghĩ xằng bậy gì với Tây Quan. Thế nhưng lần này đại chiến, môn phiệt địa phương Tây Quan đạo gặp phải tổn thất mang tính hủy diệt, Bắc Sơn và Thiên Sơn tự nhiên sẽ bắt lấy cơ hội ngàn năm khó gặp, liên hợp lại, nhanh chóng đem thế lực phát triển đến bên trong thổ địa Tây Quan đạo.

Đối với môn phiệt địa phương, Sở Hoan cũng không hiểu rõ. Trong mắt hắn, xem ra, chỉ cho đây là đám người Cao Liêm muốn thừa cơ kiếm lời. Nhưng Tiết Hoài An thì rất nhanh hiểu rõ, việc này không chỉ đơn giản là thể hiện việc thu thuế lương thực, mà đây là môn phiệt địa phương hai nơi Thiên Sơn và Bắc Sơn thừa cơ chuẩn bị bành trướng Tây Quang đạo có quy mô.

Bên cạnh đã có người nói:

- Bộ đường đại nhân, Tây Quan đạo hôm nay đã sức tàn lực kiệt, nếu như các thân sĩ Tây Quan đạo có thể xuất ra giống lúa để trồng, chúng ta tự nhiên sẽ ưu tiên bọn họ. Nếu như bọn họ không còn lương thực nữa, triều đình chắc chắn cũng sẽ không bỏ mặc Tây Quan đạo ruộng đồng hoang vu chứ?

- Đúng vậy. Bộ đường đại nhân, đất đai nếu không trồng trọt, tựu không thể thu hoạch lương thực. Không có lương thực, Tây Bắc cao thấp lấy gì mà ăn?

Bên cạnh lập tức có thân sĩ phụ họa nói:

- Dân chúng không no bụng, chỉ sợ là sẽ ồn ào gây ra tai họa.

Xung quanh lập tức một mảnh náo động.

Tiết Hoài An nhíu mày. Y vốn tưởng rằng yến hội này thực sự là để đãi khách phương xa dùng cơm. Lúc này bỗng nhiên hiểu được, đám thân sĩ môn phiệt này bỏ tiền đặt tiệc mời mình, thật đúng là không có hảo tâm gì cả.

Chu Lăng Nhạc thấy Tiết Hoài An sắc mặt không tốt, giơ tay lên, ra hiệu mọi người yên lặng. Đám thân sĩ này đối với Chu Lăng Nhạc cũng rất vị nể. Chu Lăng Nhạc vừa đưa hai tay lên, mọi người rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.

Sở Hoan thấy thế, trong lòng hiểu, Chu Lăng Nhạc là Tổng đốc một phương, tại Tây Bắc lực ảnh hưởng xác thực không thấp.

Tiết Hoài An tựa trên ghế ngưng mắt nhìn Cao Liêm, vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cười hỏi:

- Cao tiên sinh, ngươi vừa nói gì ta nghe không rõ. Ngươi nói sau khi thu hoạch lương thực, sẽ xử lý thế nào?

Cao Liêm lập tức nói:

- Bộ đường đại nhân, chúng ta là nghĩ như thế này. Thảo dân nếu như có thể xuất thóc giống cho 50 mẫu đất, như vậy tựu có thể thuê 50 mẫu đất để trồng trọt tại Tây Quan đạo. Ngọai trừ ứng giao nạp thuế má bên ngoài, chúng ta sẽ thuê nông dân làm, để cho bọn họ trồng trọt trên đất đai chúng ta đã thuê. Chúng ta bảo đảm cho bọn họ áo cơm không lo, an tâm làm việc tay chân!

Bên cạnh một có người nói:

- Bộ đường đại nhân, tình cảnh Tây Bắc bây giờ ngài cũng thấy rồi đấy. Muốn hồi phục, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều chuyện. Hôm nay đã vào thu, thu hoạch năm nay, coi như không tính nữa rồi. Có lẽ phải đợi đến năm sau mới có thể trồng trọt, cho nên chúng ta hi vọng triều đình có thể miễn trừ cho Tây Bắc ba năm thuế má, sau ba năm, Tây Bắc sẽ tận tâm nộp thuế má lên trên.

Tiết Hoài An lại hỏi:

- Vậy các ngươi chuẩn bị thuê trồng lúa trong bao lâu?

- Chúng ta làm như vậy, cũng là vì muốn khôi phục sản xuất cho Tây Bắc. Nếu như triều đình có thể cung cấp thóc giống, chúng ta sẽ không thuê đất để trồng nữa.

Cao Liêm nói:

- Đương nhiên, nếu như thân sĩ Tây Quan đạo có thể cung cấp thóc giống, chúng ta cũng có thể rời khỏi Tây Quan đạo, đem thổ địa tặng cho bọn họ.

Sở Hoan nghe vậy, khóe miệng nhếch lên cười.

Chuyện này chẳng khác nào chuyện tiếu lâm.

Lúc này hắn đã minh bạch, những lời nói này của Cao Liêm là một cái bẫy thâm thúy.

Dựa theo lời Cao Liêm, thân sĩ môn phiệt hai đạo Bắc Sơn, Thiên Sơn cung cấp thóc giống, tiến vào Tây Quan đạo, trên danh nghĩa là thuê đất trồng lúa, nhưng thực tế là nhân cơ hội cướp đoạt thổ địa Tây Quan đạo.

Bọn họ tuyên bố nếu triều đình có thể phát thóc giống cho dân trồng, thì sẽ không tiếp tục thuê đất nữa. Nhưng muốn triều đình cung cấp thóc giống để trồng, lại là chuyện khó khăn cỡ nào.

Đương nhiên không phải triều đình không muốn cung cấp thóc giống, mà là tình thế trước mắt, triều đình chỉ sợ căn bản không có năng lực này.

Quốc sách triều đình, đương nhiên là lo quan nội trước rồi mới đến quan ngoại. Sở Hoan đang ở Hộ bộ, đối với tài chính quốc gia kỳ thật cũng có vài phần hiểu rõ. Hôm nay quốc khố trống rỗng, thuế ruộng đều khuyết thiếu nghiêm trọng. Vì sao dẫn đến tình cảnh như vậy, Sở Hoan trong lòng minh bạch. Không nói chuyện xa xôi, hiện nay đế quốc không còn cách nào đối phó với những biến cố phát sinh trong nước.

Mấy châu Tây Quan đạo hoang vu, thuế ruộng bị người Tây Lương cướp sạch, muốn khôi phục sản xuất nông nghiệp tại Tây Quan đạo, cần có nhân lực vật lực khổng lồ chưa từng có.

Nhân lực cũng không đáng lo lắng. Chỉ cần cho dân chúng niềm hy vọng có cơm ăn no bụng, bọn họ có thể chịu mệt nhọc, thậm chí có thể nhẫn nhịn các loại áp bức.

Nhưng về phương diện vật lực, với tình cảnh hiện nay, đế quốc chắc chắn không có cách nào cung cấp.

Rất nhiều công cụ sản xuất, số lượng thóc giống khổng lồ, đối với quốc khố trống rỗng như hiện nay, muốn triều đình cung cấp số vật tư này là chuyện cực kỳ không thực tế.

Rồi như Cao Liêm nói, nếu như thân sĩ hào cổ Tây Quan có thể cung cấp thóc giống, bọn họ có thể rời khỏi Tây Quan đạo, điều này đương nhiên càng là một câu chuyện hoang đường.

Không thể phủ nhận, thân sĩ môn phiệt Tây Quan đạo tuy đã gặp phải trận chiến có tính hủy diệt, nhưng cũng không phải là không còn tồn tại nữa. Môn phiệt Tây Quan đạo, bên trong đại nạn này, đúng là vẫn còn tồn lưu một số môn phiệt có thực lực.

Nhưng một vài phần mười môn phiệt Tây Quan đạo này còn sống sót thì sớm đã không còn thực lực hùng hậu trước kia. Số hào cổ ít ỏi còn lại này của Tây Quan đạo, sớm hay muộn cũng sẽ bị môn phiệt Bắc Sơn, Thiên Sơn hai đạo liên hợp chèn ép.

Bọn họ đương nhiên không có khả năng để cho môn phiệt Tây Quan đạo Đông Sơn tái khởi, càng không khả năng để cho môn phiệt Tây Quan đạo tích trữ thóc giống chờ ngày Đông Sơn tái khởi.

Sở Hoan minh bạch đạo lý này, hắn càng minh bạch, môn phiệt Tây Bắc, trên thực tế là thừa dịp quốc gia đại nạn, triều đình lâm vào tình cảnh suy yếu nhất, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nếu như triều đình thật sự đã tiếp nhận yêu cầu của môn phiệt Tây Bắc, như vậy môn phiệt hai đạo Thiên Sơn, Bắc Sơn rất nhanh sẽ chiếm đoạt Tây Quan, hơn nữa, bọn họ dùng danh nghĩa đất cho thuê mà đoạt lấy thổ địa Tây Quan đạo, trên thực tế đã biến tướng chiếm hữu. Đối với những người này mà nói, đồ vật đã nuốt vào bụng, muốn bọn họ nhổ ra, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tiết Hoài An ngay từ đầu còn tưởng rằng đây là chuyện cực tốt, còn tưởng rằng từ trên bầu trời có một khối bánh lớn rơi trúng đầu mình, cho mình cơ hội lập công, ai biết cuối cùng, lại dẫn đến kết quả như thế này.

Y đương nhiên biết rõ, đây là chuyện lớn, liên quan đến đến Tây Bắc trùng kiến, liên quan đến lợi ích môn phiệt địa phương, liên quan đến cuộc tranh đấu giữa môn phiệt các địa phương. Y đương nhiên không muốn cuốn vào trận phân tranh này, vuốt râu cười nói:

- Bổn quan lớn tuổi, đầu óc có chút hồ đồ, chuyện này xem ra hay phải hướng triều đình báo cáo, đến cùng sẽ xử trí như thế nào, còn chờ ý chỉ của Thánh thượng.

- Tất nhiên tất nhiên.

Cao Liêm lại cười nói:

- Chúng ta cũng là hi vọng Bộ đường đại nhân có thể tại triều đường có đôi lời tấu lên Thánh thượng, vì Tây Bắc trùng kiến, chúng ta nguyện ý tận tâm tận lực vì triều đình cống hiến.

Chu Lăng Nhạc rốt cục ho khan hai tiếng, nói:

- Cao tiên sinh, chư vị, bổn quan không thể không nói hai câu. Các ngươi hôm nay nhầm lần giữa việc chính và việc phụ rồi. Trùng kiến Tây Bắc đương nhiên là đại sự, nhưng hôm nay là mời khách từ phương xa đến dùng cơm, cũng không phải lúc nói những chuyện này. Bộ đường đại nhân mang theo sứ đoàn một đường bôn ba, vất vả mệt nhọc, chúng ta hôm nay không nói chuyện ngoài lề, chỉ nên vì Bộ đường đại nhân tiếp đãi trọng thị.

Cao Liêm lập tức xin lỗi, việc đầu tiên là đứng dậy, hai tay bưng ly, cong cong thân thể hướng Tiết Hoài An khiêm cung nói:

- Bộ đường đại nhân, người Tây Lương chật vật lui binh, Tây Bắc ta được thái bình, đây hết thảy đều là nhờ sứ đoàn ngàn dặm xa xôi xa phó Tây Lương. Nếu như không phải nhờ có Bộ đường đại nhân cùng sứ đoàn cao thấp, Tây Bắc hôm nay chỉ sợ vẫn ngập chìm trong khói lửa. Toàn bộ Tây Bắc cảm kích đại ân đại đức của Bộ đường đại nhân, trọn đời không quên!

Đúng lúc này, chợt nghe bên cạnh phát ra một tiếng hừ lạnh.

Tiếng hừ lạnh này thoạt nghe là cố ý mà phát ra, tựa hồ là muốn cho người nghe thấy. Chỉ là tiếng hừ lạnh này rất không hợp với hoàn cảnh, nghe thấy thế, tất cả mọi người đều quay lại nhìn, đã thấy bàn bên cạnh, một gã mặc áo giáp võ tướng cầm một cái ly rượu trong tay vừa ăn vừa uống, trên mặt tràn đầy vẻ quái dị. Tiếng hừ lạnh này, đúng là do người này phát ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.