- Nói như thế, Tô gia ở Việt châu vẫn rất có uy vọng hay sao?
Lâm Lang hơi điểm trán:
- Không biết chàng đã từng nghe nói qua câu Quan Tây thập lục tính?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Cũng chưa nghe nói. Tuy nhiên cũng có thể đoán được, câu này nói mười sáu họ Quan Tây, hẳn đều là những gia tộc quyền thế ở Tây Bắc?
Lâm Lang cười quyến rũ:
- Điều này cũng không khó đoán, nên cũng đừng cho mình là rất thông minh. Quan Tây thập lục tính là 16 gia tộc quyền thế, trong đó, Tây Quan đạo có 7 họ, mà Tô thị bộ tộc là một trong số Tây Quan thất tính.
Sở Hoan thở dài:
- Người Tây Lương đánh vào quan nội, Tây Quan đạo bị thiệt hại nặng nề. Bảy họ này bây giờ chỉ sợ cũng chỉ còn là danh nghĩa.
Lâm Lang buồn bã nói:
- Chàng nói không sai, không nói đến các gia tộc quyền thế khác, chỉ riêng Tô thị bộ tộc, sản nghiệp mấy đời người tích góp từng tí một gần như đều bị người Tây Lương cướp không còn một mảnh. Hơn nữa, còn có không ít người chết dưới đao thương của người Tây Lương.
- Tô lão thúc công có thể đi vào quan nội, nói vậy cũng không dễ dàng!
- Lúc trước Việt châu nguy nan, người Tô thị bộ tộc hoặc chết hoặc tổn thương, cũng đã phân tán.
Lâm Lang nói:
- Một chi của lão thúc công lui lại kịp thời, trước khi người Tây Lương đuổi tới, đúng lúc thoát khỏi Việt châu, cũng chính bởi vì đi rất gấp, cho nên gần như cũng không mang theo được bao nhiêu tài sản. Bọn họ đang lẩn trốn trên đường, lại gặp phải kẻ cướp, hai chiếc xe tài sản gấp gáp mang theo cũng bị kẻ cướp cướp sạch không còn. Lúc ấy gia đình và kẻ cướp đánh nhau, còn bị chết mười người.
Sở Hoan biết thổ phỉ Tây Bắc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của vốn cũng không ít, khẽ đưa tay vuốt cằm.
- Lão thúc công vốn hy vọng quân Tây Bắc có lẽ có thể đánh lui người Tây Lương, ngay từ đầu cũng chưa từng nhập quan, mà là tị nạn trong nhà một người bạn thâm giao ở Bắc Sơn đạo.
Lâm Lang thở dài:
- Có câu cửa miệng nghèo ở ven đường không người hỏi, giàu ở thâm sơn cũng có người tìm. Lúc trước, Tô gia phú quý, cái gọi là bạn thâm gia này Tô gia có rất nhiều. Lão thúc công dẫn mấy chục người trong nhà vốn định đến Cao gia ở Thanh châu tạm lánh một thời gian, ai biết ở không đến hai ngày, toàn Cao gia liền chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ám chỉ lão thúc công cả nhà ăn ở chùa trong nhà họ. Lão thúc công cả đời vinh quang đâu chịu được nhục, lập tức rời khỏi Cao gia…
- Chờ một chút!
Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Lâm Lang, nàng nói Cao gia, là Cao gia Thanh châu? Có phải có một người tên là Cao Liêm không?
Lâm Lang ngẩn ra, trên gương mặt xinh đẹp tỏ ra vẻ nghi hoặc:
- Sở lang, chàng biết Cao Liêm?
- Quả thật là Cao Liêm Cao gia.
Sở Hoan thở dài, cảm thấy thế giới này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn lại cũng không lớn, mình cùng Cao Liêm này dường như có chút duyên phận, ba lần bốn lượt hoặc trực tiếp hoặc là gián tiếp dính dáng đến nhau:
- Người này ta có gặp qua. Lần từ Tây Lương trở về, đến Giáp châu, thì Cao Liêm và một đám thân sĩ Tây Bắc chạy đến Giáp châu thiết yến.
Lâm Lang nhíu mày lại, tức giận nói:
- Loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Nghe nói phụ thân Cao Liêm từng chịu ân huệ của lão thúc công. Cao gia bọn họ có thể có hôm nay, là nhờ có Tô gia hỗ trợ rất nhiều. Nghe nói, hai nhà trước kia quan hệ cũng không tệ. Phụ thân Cao Liêm tuổi tuy nhiều hơn lão thúc công nhưng vẫn gọi là lão thúc công là huynh trưởng. Đây đều là chuyện xưa rồi. Lão thúc công bị Cao gia làm nhục, liền trực tiếp dẫn tộc nhân vào quan nội, ngay từ đầu an trí ở Thông châu bên kia…
Sở Hoan ôm eo Lâm Lang, một bàn tay vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng, dịu dàng hỏi:
- Vậy sau đó, vì sao bọn họ lại đi tới Vân Sơn?
- Kỳ thật bọn họ sớm biết rằng phụ thân ở Vân Sơn để lại một phần sản nghiệp, chỉ có điều, trước đây phụ thân vẫn không có liên lạc gì với bọn họ. Bọn họ khi đó gia đại nghiệp đại, cũng không có ai tới hỏi phụ thân, tuy rằng cùng một bộ tộc, lại đường ai nấy đi.
Lâm Lang khẽ thở dài:
- Lúc này gặp đại nạn, bọn họ tị nạn ở Thông Châu nhận hết cực khổ. Sau khi Tây bắc chiến loạn, có không ít người từ Tây Bắc trốn vào quan nội, số này kỳ thật phần lớn là thân sĩ gia tộc quyền thế ở Tây Bắc. Bọn họ có ngựa có xe, cho nên mới có năng lực chạy đến quan nội. Lão thúc công ở Thông châu cũng là ở cùng một chỗ với những người đó.
- Những người đó hẳn là cũng vào tá túc nhà thân nhân ở quan nội?
- Chàng không biết, Tây Quan thất họ, tổ tông đều là người Tây Quan. Gia tộc quyền thế ở Tây Bắc cũng rất ít, hơn nữa, sống ở quan nội cũng không nhiều.
Lâm Lang dựa trán vào đầu vai Sở Hoan, cười khổ nói:
- Hơn nữa, những người này cho dù đã từng là gia tộc lớn ở Tây Bắc, nhưng hiện giờ cửa nát nhà tan, không ít người cũng đã táng gia bại sản, chỉ lo cứu lấy sinh mệnh. Chàng nói xem, cho dù ở quan nội có thân nhân bằng hữu, có ai nguyện ý đi thu dụng bọn họ.
Sở Hoan có thể lý giải.
Đúng như Lâm Lang đã nói, phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà. Dân chúng Tây Quan đạo bị thiệt hại nghiêm trọng, thân sĩ gia tộc quyền thế chịu khổ không thể nói hết, gia tài không còn, không còn vẻ hiển hách xưa kia. Những người này cho dù chính mình còn giữ tôn nghiêm của gia tộc quyền thế, nhưng người ở bên ngoài xem ra, cũng chẳng khác gì dân chúng bình thường chạy nạn binh tai.
Những gia tộc quyền thế Tây Bắc đó dẫu sao cũng từng là đại gia tộc, đều có những sản nghiệp tự kinh doanh mà có. Ở quan nội không thiếu được những bằng hữu thâm giao từng lui tới. Chẳng qua, khi họ lâm vào khốn cảnh, những người bạn chân chính có thể đưa tay ra cứu vớt họ, không phải là tuyệt đối không có, nhưng dù sao cũng vô cùng ít ỏi.
- Vậy lão thúc công đã tìm đến đây như thế nào?
- Không phải lão thúc công.
Lâm Lang cười khổ nói:
- Đồng lứa với lão thúc công, có sáu huynh đệ. Tổ phụ ta thuộc hàng lão đại, nhưng phụ thân lúc còn rất nhỏ, ông nội đã mất. Lão thúc công đứng hàng thứ hai. Sau khi ông nội qua đời, lão thúc công liền trở thành người cầm lái Tô gia. Sản nghiệp kinh doanh của Tô gia kỳ thật rất nhiều, lúc ấy phụ thân đứng đầu một chi chủ yếu kinh doanh tửu phường. Vốn lĩnh vực này cũng không phải đem lại lợi nhuận lớn nhất trong tộc, nhưng phụ thân yêu thích nghề ủ rượu, hơn nữa nhân duyên vô cùng tốt, tửu phường càng làm càng phát triển, về sau, làm ăn lớn nhất trong tộc, đúng là dần biến thành tửu nghiệp.
Sở Hoan nói:
- Cây cao đón gió lớn, người nổi bật dễ bị ghét, lão đông gia quá mức sắc sảo, những người khác trong tộc tự nhiên là bắt đầu ghen tị.
Lâm Lang thở dài:
- Đúng là mắt nhìn thấy tửu nghiệp nhờ phụ thân mà phát triển, cho nên trong tộc, không ít người đều đỏ mắt. Tuy rằng tất cả sản nghiệp của Tô tộc đều thuộc về trong tộc tất cả, tất cả mặt tiền cửa hàng kinh doanh đều là của chung. Nhưng lợi nhuận phân phối thì có khác nhau. Ví như phụ thân phụ trách rượu, như vậy trên danh nghĩa tất cả các quán rượu tửu phường của Tô gia đều do phụ thân quản lý, nếu có lợi nhuận, sáu phần nhập vào của công, bốn phần thuộc về cá nhân phụ thân. Chàng chớ coi thường bốn phần này, cửa hàng rượu của Tô gia nhiều như vậy, lại có thêm tài kinh doanh của phụ thân, làm ăn náo nhiệt, sau một năm, số hoa hồng chia cho phụ thân cũng không ít.
- Nếu chia như thế thì đối với phụ thân và cả gia tộc đều là chuyện tốt.
Lâm Lang cười khổ nói:
- Nhưng bởi vì hàng năm phụ thân đều lĩnh phần hoa hồng rất lớn, trong tộc không ít người liền đỏ mắt, Thất thúc là một trong số đó.
- Chính là phụ thân Tô Trinh.
- Vâng.
Lâm Lang gật đầu nói:
- Phụ thân Tô Trinh cùng lứa với phụ thân, đứng hàng thứ bảy, chúng ta đều gọi là Thất thúc.
Nàng dừng một chút, nói tiếp:
- Trong tộc, Thất thúc vốn kinh doanh trà. Trước khi thúc ấy tiếp nhận việc kinh doanh, mảng kinh doanh này hoạt động rất tốt. Sau đó thì kinh doanh bắt đầu đi xuống, hàng năm trong tộc còn phải trợ cấp bạc. Dựa theo quy củ trong tộc, kinh doanh nếu thua lỗ, gia tộc sẽ trợ cấp thua lỗ ba phần, bảy phần còn lại, sẽ do cá nhân kinh doanh bù vào.
Năm ấy trong tộc mời tộc hội. Tộc hội này đều là do gia chủ chủ trì, kỳ thật chủ yếu chính là thảo luận năm sau nên kinh doanh thế nào, có đôi khi cũng có sự điều chỉnh.
Lâm Lang nhíu mi nói:
- Đúng là năm ấy tộc hội, trong tộc có người đề xuất để phụ thân đi kinh doanh trà đi, nhường phần kinh doanh rượu lại cho Thất thúc.
Sở Hoan nói:
- Việc này chắc là do Thất thúc ra tay phía sau rồi.
- Phụ thân biết rõ điều đó, liền phản đối ngay. Nhưng hơn phân nửa mọi người đều giơ tay nói phụ thân bản lĩnh lớn, trong tộc thị trường trà không tốt, chỉ cần phụ thân ra ngựa, nhất định có thể xoay chuyển tình thế.
Lâm Lang hiển nhiên trong lòng còn có chút tức giận, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại:
- Phụ thân có thể kinh doanh rượu tốt, đó là bởi vì từ nhỏ phụ thân đã thích ủ rượu, có nhiều năm kinh nghiệm. Đối với trà, đúng là người không có chút hiểu biết gì. Làm sao có thể kinh doanh tốt? Lúc ấy quán rượu tửu phường Tô gia cũng đã hình thành quy mô, ở Tây Bắc đều có danh có số. Chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, hàng năm đều có tiền thu dày. Mà trà thì thua lỗ từng năm, phụ thân nếu đi kinh doanh trà, vài năm đầu, tiền lãi chỉ sợ không dùng được hai năm đều phải bồi thường hết.
- Cho nên lão đông gia trong khi giận dữ, liền rời khỏi Tây Bắc?
- Phụ thân vốn cũng không so đo có bao nhiêu tiền lãi, tâm nguyện lớn nhất, đó là sau này có thể ủ ra rượu ngon được tuyển chọn làm ngự tửu.
Lâm Lang buồn bã nói:
- Nhưng Thất thúc trước đó đã mua chuộc không ít người trong tộc. Lão thúc công tuy rằng là người công chính, nhưng lần này cũng không bảo vệ phụ thân. Phụ thân liền bỏ tộc hội, về đến nhà, ai cũng không gặp, chỉ uống rượu say suốt ngày. Rồi bỗng nhiên sai người nhà thu dọn đồ đạc, cũng không cáo biệt một ai, liền rời khỏi Tây Bắc, nhập quan nội tự mình gây dựng nên cơ nghiệp.
Sở Hoan khâm phục nói:
- Chỉ tiếc lão đông gia đã qua đời, không thể gặp người một lần. Người dám làm dám chịu, làm việc quyết đoán, nếu có thể ở bên cạnh thụ giáo, nhất định có thể học được rất nhiều việc.
- Sau khi trong tộc biết tin phụ thân rời khỏi, lão thúc công tự mình lại đây khuyên bảo, nhưng phụ thân đã quyết định đi, ngược lại còn có nhiều huynh đệ ở các tửu phường nghe nói phụ thân muốn nhập quan một mình gây dựng sự nghiệp, lại có không ít người nguyện ý đi theo nhập quan.
Lâm Lang nói:
- Đây cũng là do phụ thân ăn ở hiền lành, hàng năm được chia tiền lãi, đều xuất ra một phần thưởng cho bọn họ, xem bọn họ như người trong nhà. Tất cả mọi người nói tửu phường nếu không có phụ thân, rất nhanh sẽ điêu tàn, bọn họ không muốn thấy công sức vất vả xây dựng nên một thương hiệu lại bị hủy diệt như vậy. Cho nên nguyện ý đi theo phụ thân nhập quan dốc sức làm. Năm đó thương hiệu phụ thân gây dựng ở Tây Bắc cũng chính là Hòa Thịnh Tuyền!
Lần này sau khi lão thúc công nhập quan luôn ở tại Thông châu. Lương thực của quan phủ trước đây cũng định phát tới Tây Bắc, nhưng dân nhập quan lánh nạn đông, tuy rằng quan phủ cũng bố thí cháo, nhưng ai có thể ăn đủ no?
Lâm Lang hạ giọng nói:
- Thất thúc bọn họ trước kia đâu chịu nổi đói khổ cỡ này. Ở Thông Châu hồi lâu, thật sự không thể chịu nổi nữa, biết ta ở Vân Sơn phủ, cho nên Thất thúc là người đầu tiên đi tới Vân Sơn phủ, dù không nói rõ, nhưng ta biết ý đồ của thúc ấy, bất kể thế nào, bọn họ đều là người của Tô gia. Tuy năm đó phụ thân một mạch rời khỏi, cũng chỉ là muốn một mình gây dựng sự nghiệp, cũng không phải thoát ly Tô gia. Hiện giờ bọn họ gặp đại nạn, ta cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]