Chương trước
Chương sau
Sở Lý thị thái độ tuy hiền hòa nhưng ánh mắt thì rất kiên định, khẽ gật đầu. Lý phu tử do dự một chút, cuối cùng nói với Tố Nương:

- Tố Nương, phụ thân của con đã qua đời, hôm nay, chỉ có cao đường ngồi đây, lão phu lấy thân phận là Cữu gia, xử lý việc nhà.

Tố Nương vẫn mờ mịt khó hiểu, nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan thái độ cũng rất nghiêm túc, liền hướng Lý phu tử nói:

- Cữu gia là trưởng bối, xử lý việc nhà, đương nhiên là hợp tình hợp lý.

- Tốt!

Lý phu tử gật đầu, hướng Đậu tiên sinh cùng Vệ Thiên Thanh nói:

- Hai vị hôm nay đã ở đây, cũng xin làm phiền hai vị làm chứng cho việc này.

Vệ Thiên Thanh thấy bọn họ muốn xử lý việc nhà, đang chuẩn bị cáo từ rời đi. Tuy nói gã với Sở Hoan quan hệ không đến mức hời hợt, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của gia đình, gã là người ngoài, không tiện nhúng tay.

Lý phu tử lại nói thẳng là mời gã lưu lại, gã không biết rốt cuộc là có chuyện gì, tuy nhiên thấy Lý phu tử thần sắc nghiêm nghị, lập tức chắp tay, cũng không nói lời nào.

Như Liên cũng rất nhu thuận, đã mang hai cái ghế đến, mời Đậu tiên sinh và Vệ Thiên Thanh ngồi xuống.

Lý phu tử, Sở Lý thị và Sở Hoan đều hiểu trong lòng, nhưng những người khác thì mờ mịt không hiểu.

- Tố Nương, ngươi bước qua cửa nhà họ Sở cũng đã hơn ba năm. Mấy năm qua, ngươi xuất giá vất vả cần cù, chịu thương chịu khó, hiền lành thục đức, những điều này cho dù Cữu gia không nói, người khác cũng đều thấy hết.

Lý phu tử chậm rãi nói:

- Ngươi là con dâu tốt, lúc trước có thể đón ngươi qua cửa, đó là nhờ phúc đức tổ tiên.

Tố Nương khẽ giật mình. Trước mặt nhiều người như vậy, Lý phu tử khen ngợi nàng như thế, nàng có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống, nói khẽ:

- Cữu gia, đó là những việc Tố Nương nên làm.

Lý phu tử gật đầu, tiếp tục nói:

- Việc hôm nay, mẹ ngươi và lão phu cũng đã bàn bạc rất lâu. Lão phu vốn là người cố chấp, ngay từ đầu vẫn cực lực phản đối, nhưng hiện tại cũng đã thông suốt, nghĩ cho cùng, đó không phải là chuyện xấu mà ngược lại còn là chuyện rất tốt.

Một lần nữa, lão nhìn giấy từ hôn trong tay, nghiêm nghị đọc:

- Sở thị phụ Diệp Tố Nương sau ba năm vào nhà, giữ mình trong sạch. Sở gia được người con dâu tốt, cảm động và nhớ ơn công đức tổ tiên. Nhưng thời gian ở giá đã qua, chủ mẫu Sở Lý thị, xót thương Diệp Tố Nương hiếu thuận, nguyện cởi bỏ ràng buộc, từ nay về sau, Diệp Tố Nương ra khỏi nhà họ Sở, không còn là người của nhà họ Sở nữa.

Lý phu tử thành kính nói, Tố Nương nghe không hiểu, nhưng Vệ Thiên Thanh và Đậu tiên sinh thì lập tức minh bạch, đều là lắp bắp kinh hãi, liếc nhìn nhau.

Tuy trong lúc đó, Tố Nương không hiểu rõ, nhưng cái câu “ra khỏi nhà họ Sở, không còn là người nhà họ Sở” thì vẫn đủ để nàng lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Nàng ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt trong veo nhìn Lý phu tử, thấp thỏm không yên hỏi:

- Cữu gia, việc này… việc này là sao?

Lý phu tử nhìn Sở Lý thị, thấy Sở Lý thị thái độ kiên quyết, thở dài nói:

- Hài tử, từ hôm nay trở đi, con không còn là con dâu Sở gia, không cần thủ tiết vì Đại lang. Từ nay về sau, con có thể tự mình kết hôn, muốn gả cho ai, Sở gia không hề trói buộc.

Trong đầu Tố Nương nhất thời mơ mơ màng màng, không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, ngơ ngác hỏi:

- Không phải là con dâu Sở gia?

Như Liên ở bên cạnh nghe thấy thế, trên gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn há hốc ra, một lúc sau vẫn nói không ra lời.

Sở Lý thị rốt cục mở miệng nói:

- Tố Nương, mấy năm nay, nếu như không phải có con chăm sóc, lão bà ta sớm đã chôn vào trong đất rồi. Hôm nay nhờ Cữu gia làm chủ, Đậu tiên sinh cùng Vệ đại nhân làm chứng, mẹ cho con được tự do.

Tố Nương tuy chất phác, nhưng không phải người ngu, lúc này rốt cục hiểu được, sắc mặt lập tức tái nhợt, thất thanh nói:

- Mẹ, mẹ… mẹ muốn đuổi con ra khỏi nhà?

(hic, dịch truyện này tốn nước mắt quá, hic)

Lý phu tử vội nói:

- Hài tử, con không nên hiểu lầm, mẹ con không phải có ý đó.

Mắt Tố Nương đã phiếm hồng, nước mắt rơi lã chã, rung giọng nói:

- Mẹ, Cữu gia, Tố Nương … có phải hay không… đã làm sai chuyện gì? Nếu Tố Nương có làm sai, cho dù đánh con mắng con, con cũng chịu. Nhưng… xin đừng đuổi con đi…

Lúc này nàng hồn phi phách tán, mất hết can đảm, tuyệt đối không thể tưởng được việc nhà hôm nay lại là việc như thế.

Tuy nàng chỉ mới vào Sở gia có mấy năm, nhưng cùng Sở Lý thị nương tựa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ. Tiếng là mẹ chồng nàng dâu, nhưng so với thân sinh, tình cảm còn sâu đậm hơn nhiều.

Trong lòng nàng, đương nhiên muốn hầu hạ bà thật tốt. Nàng mang tư tưởng nữ tử đơn thuần, không hề có suy nghĩ sẽ rời khỏi Sở gia. Hơn nữa, nàng vẫn cho rằng, làm dâu bị đuổi khỏi nhà là tội lớn, chỉ có nữ nhân xấu xa mới bị nhà chồng đuổi khỏi nhà.

Lúc này nghe Lý phu tử đọc giấy từ hôn, Sở Lý thị lại nói rõ không xem nàng là con dâu nữa, đối với Tố Nương mà nói, tổn thương vô cùng lớn. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, thân hình run rẩy, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Sở Lý thị thấy Tố Nương thương tâm cùng cực, nước mắt như mưa, vội đưa tay, nói:

- Tố Nương, con đến đây.

Tố Nương quỳ trên mặt đi bằng hai đầu gối, giọng đau khổ nghẹn ngào:

- Mẹ, Tố Nương làm sai việc gì? Mẹ nói cho Tố Nương biết, tại sao mẹ phải đuổi Tố Nương ra khỏi nhà?

Vệ Thiên Thanh và Đậu tiên sinh cũng biết đôi chút về hoàn cảnh Sở gia. Biết Tố Nương hiền lành, thuần phác thiện lương, lúc này, đúng là không hiểu nổi vì sao Sở Lý thị lại làm chuyện nhẫn tâm như vậy.

Bọn họ hiểu, con dâu bị đuổi khỏi nhà chồng, trên thực tế thanh danh bị hao tổn nặng nề. Muốn tìm được một nhà khá giả, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.

Lúc này Sở Lý thị đã ôm lấy Tố Nương, ôn nhu nói:

- Tố Nương, con đừng khóc, mẹ làm sao cam lòng đuổi con ra khỏi nhà? Mẹ biết rõ chính mình không còn sống được bao lâu nữa, mẹ không lo lắng cho Nhị lang, nhưng mà mẹ lo cho con. Nếu như trước khi nhắm mắt, không thể thu xếp tốt cho con, mẹ chết không nhắm mắt.

Tố Nương nức nở nói:

- Đuổi con ra khỏi nhà, là thu xếp tốt cho con sao mẹ? Con không cần mẹ lo cho con, nếu mẹ phải đi, cho con được thờ phụng mẹ, thế là con toại nguyện lắm rồi. (hiz hiz)

- Đứa nhỏ ngốc.

Sở Lý thị cũng rơi lệ, quay đầu nhìn Lý phu tử nói:

- Huynh trưởng…

Lý phu tử minh bạch ý tứ của Sở Lý thị, gật gật đầu, ho khan hai tiếng, lúc này mới nói:

- Tố Nương, con đừng hoảng hốt. Cữu gia còn chưa nói hết mà.

Tố Nương cắn cặp môi đỏ mọng, trong lòng chua xót không nói thành lời.

- Chư vị, giấy từ hôn đã đọc qua, chư vị đều đã chứng kiến, từ nay trở đi, Diệp Tố Nương và Sở gia không còn gì liên quan. Nàng không còn là con dâu Sở gia, cũng không phại là chị dâu Nhị lang, chư vị đều đã chứng kiến.

Lý phu tử nhìn Đậu tiên sinh và Vệ Thiên Thanh nói.

Đậu tiên sinh và Vệ Thiên Thanh liếc nhau, đều hơi hơi gật đầu. Đậu tiên sinh không dám hỏi nhiều, nhưng Vệ Thiên Thanh tính tình phóng khoáng, thấy Sở Hoan vẫn quỳ ở đó không nói lời nào, trong nội tâm ngược lại có vài phần tức giận, cảm thấy lúc này Sở Hoan nên đứng ra nói đỡ cho Tố Nương vài lời. Sở Hoan không nói gì, gã lại cảm thấy mình nên nói, đứng dậy, chắp tay lại:

- Bá mẫu, Lý phu tử, Vệ mỗ là người ngoài không nên bỏ mồm, có mấy lời vốn không nên nói, nhưng … thứ cho Vệ mỗ nói thẳng, nếu đuổi Tố Nương ra khỏi nhà, tựa hồ... tựa hồ có chút không thỏa đáng.

Gã nhìn về phía Sở Hoan, nói:

- Sở huynh đệ, ngươi nói gì đi chứ.

Gã là muốn nhắc Sở Hoan đứng ra nói vào lời, nhưng Sở Hoan chỉ nhìn gã, cũng không nói gì cả.

Vệ Thiên Thanh càng căm tức, nghĩ thầm Sở huynh đệ cũng là người trọng tình trọng nghĩa, hôm nay làm sao lại thành người như thế. Nếu không phải hoàn cảnh này, với tính cách của gã, thì đã mắng cho Sở Hoan một trận nên thân rồi.

Lý phu tử đã nói:

- Vệ đại nhân đừng vội, chúng ta còn có việc này quan trọng hơn. Vệ đại nhân, Tố Nương lúc này đã không phải là con dâu Sở gia, không có liên quan gì đến Sở gia, ngài cũng đã chứng kiến?

Vệ Thiên Thanh trong lòng như có hỏa, lúc này cũng khó mà nói cái gì, chỉ là "ừ" một tiếng, cũng không nói nhiều, đặt mông ngồi xuống, mặt hướng ra phía ngoài, trong lòng thì nghĩ sau này thế nào cũng gặp Sở Hoan lý luận một trận.

Tố Nương lúc này đau đớn cùng cực. Như Liên cũng đã tới ôm lấy Tố Nương. Nàng muốn nói chuyện, rồi lại không biết nên nói cái gì, chỉ lo lắng trong trường hợp này, mình nếu nói sai, thì lại càng làm chuyện thêm rắc rối.

- Đậu tiên sinh, Vệ đại nhân cũng đã chứng kiến, cái thư từ hôn này đã hữu hiệu.

Lý phu tử đem tờ giấy kia đưa cho Tố Nương:

- Hài tử, giấy từ hôn này, con có muốn nhìn một chút không?

Tố Nương nhắm mắt lại, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không nói một lời.

- Tốt!

Lý phu tử thấy Tố Nương không nhìn, lại đem tờ giấy đó hơ trên ngọn nến, tờ giấy lập tức bốc cháy. Lý phu tử thả trên mặt đất, thư từ hôn trong chốc lát liền biến thành tro bụi.

- Một người con dâu của Sở gia đã rời khỏi.

Lý phu tử nghiêm nghị nói:

- Đậu tiên sinh, Vệ đại nhân, hôm nay lão phu còn muốn thỉnh hai vị giúp một việc nghĩa.

Đậu tiên sinh lập tức nói:

- Lý phu tử, nếu là việc tốt, và ta có thể làm, tất nhiên đem hết toàn lực.

Vệ Thiên Thanh từ chối cho ý kiến, cũng không nói lời nào.

Lý phu tử thấy thái độ đó của Vệ Thiên Thanh, biết rõ tâm tư của gã, mỉm cười, nói:

- Vệ đại nhân, tiểu lão nhân hôm nay muốn mời ngài cùng Đậu tiên sinh làm mai mối, không biết Sở gia có phúc phận này không?

- Mai mối?

Vệ Thiên Thanh khẽ giật mình, nhíu mày:

- Cái gì?

Lý phu tử vuốt râu cười nói:

- Tiểu lão phu biết rõ, Vệ đại nhân đối với Nhị lang tình nghĩa rất tốt, thân như huynh đệ. Nếu không có Vệ đại nhân, Nhị lang cũng không có khả năng có ngày hôm nay. Tiểu lão nhân cảm thấy, việc mai mối hôm nay, không có ai thích hợp hơn là ngài.

Vệ Thiên Thanh nghe mà chẳng hiểu gì cả, cau mày nói:

- Phu tử, lời này Vệ mỗ thật sự có chút không rõ rồi. Ngài muốn Vệ mỗ làm mai mối, nhưng là làm mai cho ai?

Gã nhìn Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Không phải là muốn làm mối cho Sở huynh đệ chứ?

- Đúng là thế đấy!

Lý phu tử cười nói:

- Bà mai cho Nhị Lang, không phải Vệ đại nhân thì không có ai hơn!

Vệ Thiên Thanh trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ bởi vì bá mẫu khó qua khỏi, cho nên Sở gia muốn mau chóng xử lý hôn sự cho Sở huynh đệ và Tô Đại đông gia?”

Trong nội tâm chỉ cảm thấy có nhiều khả năng, ngẫm lại đây cũng là một chuyện tốt, hơi do dự, có chút gật đầu, nhưng trong lòng lại muốn Tố Nương không bị đuổi ra khỏi nhà, bụng lại bảo dạ, thế nào cũng phải gặp Sở Hoan bắt Sở Hoan thu xếp cho Tố Nương thật ổn thỏa mới được.

Thấy Vệ Thiên Thanh gật đầu, Lý phu tử lúc này mới nhìn về phía Đậu tiên sinh, cười nói:

- Đậu tiên sinh, cũng phiền ngài làm mai. Bà mai nhà trai, giao cho Vệ đại nhân, bà mối nhà gái lại muốn làm phiền Đậu tiên sinh.

Đậu tiên sinh cười nói:

- Đây là chuyện tốt, không dám nói làm phiền?

Y lại hỏi:

- Phu tử, lại không biết nhà gái là nhà nào?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.