Lang Vô Hư thấy thái độ Mã Hồng hơi nặng lời, trong lòng đương nhiên không thích, nhưng cũng không dám biểu lộ, mà ra vẻ sợ hãi, vội hỏi:
- Bộ Đường đại nhân đã có phân phó, hạ quan cũng chỉ có thể cả gan góp lời!
Thần sắc Mã Hồng lúc này mới hòa hoãn một chút, lại cười nói:
- Chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, Lang đại nhân, ngài làm quan tại Hộ bộ còn lâu hơn bổn quan, tuy rằng Sở đại nhân tuổi trẻ tài cao, nhưng dù sao cũng chưa ở Hộ bộ quá lâu, về công việc của Hộ bộ, Lang đại nhân ngài là người quen thuộc nhất, chúng ta đương nhiên vẫn muốn nghe ý kiến của ngài.
Lang Vô Hư thầm mắng trong lòng, tên Mã Hồng này hiển nhiên không dám đắc tội Sở Hoan, trong dăm ba câu kéo Sở Hoan qua một bên, lại buộc Lang Vô Hư nói ra quan điểm của mình.
Lang Vô Hư là hạng người gì, Trung thư tỉnh ném nan đề cho Hộ bộ, chuẩn bị để người của Hộ bộ chịu tội thay, lúc này Mã Hồng lại ném nan đề này cho Lang Vô Hư, chuẩn bị để cho Lang Vô Hư làm người chịu tội thay của Hộ Bộ.
Mấu chốt trong này, lòng Lang Vô Hư sáng như gương vậy, thế nhưng vào thời điểm này y sao dám biểu lộ mảy may sự bất mãn, đành gắng nở nụ cười nói:
- Bộ Đường đại nhân đã nói như vậy, hạ quan cả gan, liền nói ý kiến chưa thành thục của mình.
Y dừng một chút, cuối cùng nói:
- Hạ quan cảm thấy, thế cục Tây Bắc hiện giờ, chỉ sợ cũng khó có sách lược vẹn toàn gì, ý kiến của hạ quan, đưa ra lựa chọn, chỉ có thể bỏ chỗ hại nhỏ cầu mối lợi lớn!
Mã Hồng lập tức hỏi:
- Ý của Lang đại nhân là?
- Tấu chương Tây Bắc trình lên, chuẩn là được.
Lang Vô Hư đáp:
- Hộ bộ chúng ta không lấy lương thực ra được, hơn nữa chiến sự Đông Nam đang khẩn cấp, tuy nói hiện giờ Hộ bộ cũng đang tìm kiếm thuế ruộng chung quanh, nhưng tinh lực của chúng ta cũng chỉ có thể ứng phó mạn Đông Nam, còn Tây Bắc này... Bộ Đường đại nhân, thứ cho hạ quan nói thẳng, triều đình hiện giờ không có tinh lực quản lý. Lúc trước triều đình đặt tâm tư tại Tây Bắc, chỉ vì người Tây Lương binh phong đang thịnh, tùy thời có thể đánh vào quan nội. Kẻ thù bên ngoài xâm nhập, chúng ta không thể không ứng phó, hiện giờ thế cục hoàn toàn khác, giặc ngoại xâm đã rời khỏi quan ngoại, chúng ta cũng không cần đặt tinh lực ở bên kia, trái lại mạn Đông Nam chiến đấu kịch liệt, chúng ta cũng chỉ có thể bận tâm Đông Nam.
Mã Hồng như có suy nghĩ, hỏi:
- Ý của ngươi là nói, mặc kệ hào tộc hai đạo Bắc Sơn Thiên Sơn tiến vào Tây Quan?
- Trong tay chúng ta không có lương thực điều tới Tây Bắc, ở thời điểm này, càng không thể gia tăng thuế má.
Lang Vô Hư đáp:
- Bộ Đường đại nhân, lời hạ quan nói là lời rơi đầu, tình hình hiện giờ, triều đình căn bản không có lựa chọn. Nói cho cùng, không có lương thực, chúng ta không giải quyết được chuyện Tây Bắc, hào tộc Tây Bắc chủ động hiến kế, trái lại cũng không phải chuyện xấu gì, tuy nói tâm tư của họ có mưu đồ khác, nhưng loại thời điểm này cũng là vì giải quyết một nan đề sâu sắc cho triều đình.
Mã Hồng tựa vào ghế, nói:
- Đám người Tây Bắc kia, mồm của họ quả thật không nhỏ. Họ muốn triều đình miễn thuế ba năm, đất ba đạo, qua ba năm triều đình sẽ mất đi bao nhiêu bạc? Đất đai mười sáu đạo Đại Tần chúng ta, Tây Bắc chiến hai thành, nói cách khác, ba năm sau này, thu nhập tài chính của đế quốc, hàng năm đều ít đi hai thành, nhưng ta xem chừng những năm tiếp theo này, triều đình tiêu dùng còn nhiều hơn hiện tại, ngươi nói đến lúc đó Hộ bộ chúng ta lấy cái gì chèo chống triều đình tiêu dùng?
Sở Hoan rốt cuộc mở miệng nói:
- Bộ Đường đại nhân, lúc giàu sống cuộc sống nhà giàu, lúc nghèo chúng ta phải nắm chặt dây lưng quần một chút. Tây Bắc gặp binh tai, dân chúng gặp nạn, cho dù hào tộc hai đạo Thiên Sơn Bắc Sơn không yêu cầu miễn thu thuế, vì trấn an dân chúng Tây Bắc, ta nghĩ Thánh thượng cũng xem xét giảm thuế má thích hợp. Hạ quan kiến thức thô thiển, cảm thấy tình cảnh trước mắt, vẫn phải để cho dân chúng Tây Bắc ổn định lại sau chiến loạn, khiến họ trước có cơm ăn lại có phòng ở, chỉ có khôi phục nguyên khí, mới có thể an tâm sản xuất, đế quốc cũng có thể có thuế má để thu.
Lang Vô Hư ở bên lập tức nói:
- Không sai không sai, Bộ Đường đại nhân, Sở đại nhân nói có lý. Nếu như hào tộc Tây Bắc không thể tự mình trùng kiến Tây Bắc, như vậy trong vài năm tiếp theo triều đình chớ nói lấy được thuế má từ Tây Bắc, chỉ sợ hàng năm còn hao phí rất nhiều thuế ruộng dùng để trùng kiến Tây Bắc. Hiện giờ miễn thuế ba năm, tuy không cách nào lấy được thuế má từ Tây Bắc, nhưng mà triều đình cũng không cần tiêu tốn quá nhiều thuế ruộng vật tư tại Tây Bắc, như vậy tính ra vẫn thỏa đáng với triều đình.
- Nói như vậy, Lang đại nhân rất tán thành hành động dùng lương thuê đất của hào tộc Tây Bắc rồi?
Mã Hồng cười nói:
- Lời nói của Lang đại nhân hôm nay, khiến cho bổn quan hiểu ra, ha ha ha, Lang đại nhân không hổ là lão thần của Hộ bộ, lợi hại trong đó, dăm ba câu đã giải thích rõ ràng.
Y cười nói với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, mọi thứ sau này chúng ta vẫn nên thỉnh giáo Lang đại nhân nhiều hơn!
Lang Vô Hư hãi hùng khiếp vía, bộ dạng thần thái này của Mã Hồng, Lang Vô Hư nhìn xem cả thấy trong lòng sợ hãi, mấy câu nói này dường như Lang Vô Hư cực lực ủng hộ Tây Bắc tự xây dựng lại.
Trong lòng y hận đến nghiến răng, khuôn mặt lại cười nói:
- Không dám không dám, Bộ Đường đại nhân quá khen.
Y cẩn thận hỏi:
- Ý của Bộ Đường đại nhân thế nào?
- Thật ra bổn quan rất lạ lẫm đối với chuyện Tây Bắc.
Mã Hồng khiêm tốn:
- Nhờ Thánh thượng chiếu cố, tiến vào Hộ bộ không lâu, mọi việc vẫn hơi lạ lẫm. Cũng may Lang đại nhân là người lâu năm tại Hộ bộ, Sở đại nhân cũng đi qua Tây Bắc một lần, lại nói, hai vị đều hiểu Tây Bắc hơn bổn quan.
Y cười:
- Lang đại nhân, ngài đã nói như vậy rồi, chuyện này coi như là chương trình Hộ bộ chúng ta nghị định ra, làm phiền ngài tranh thủ ghi một bản tấu chương, tấu rõ ràng ý tứ của Hộ bộ.
Tim Lang Vô Hư lại nhảy dựng, nhưng vẫn cung kính nói:
- Bộ Đường, thật sự muốn đồng ý những tấu chương của Tây Bắc này, còn có rất nhiều chuyện cần làm.. !
Mã Hồng liền nói:
- Chuyện gì cũng cần chúng ta tới lo lắng, ba người chúng ta mọc ra mười cái đầu cũng không đủ dùng. Đại cục chúng ta đã định rồi, những hạng mục công việc cụ thể khác, vẫn nên giao cho người phía dưới đi làm. Hơn nữa đây cũng chỉ là ý kiến Hộ bộ chúng ta đưa ra, Thánh thượng có đồng ý hay không, còn cần nghe chỉ ra tại triều đình.
Lúc này Sở Hoan bỗng nói:
- Bộ Đường, nếu như đồng ý tấu chương Tây Bắc, hào tộc Tây Quan Đạo sẽ có cảm tưởng gì?
- Sở đại nhân, hào tộc Tây Quan đạo này vẫn còn tồn tại sao?
Mã Hồng cười nói:
- Đều nói Tây Quan đạo có bảy họ Tây Quan, hiện giờ bảy họ Tây Quan này lưu lạc bốn phương, đâu còn bộ dáng gì. Việc trùng kiến Tây Bắc, vẫn phải dựa vào Thiên Sơn Bắc Sơn, hào tộc Tây Quan đã không còn đáng tin rồi.
Y làm bộ muốn đứng dậy, Sở Hoan cười nói:
- Bộ Đường, nói cũng không thể nói như vậy!
Vốn bờ mông Mã Hồng đã rời khỏi ghế, nghe được lời ấy, bờ mông đặt xuống một lần nữa, vốn hơi nhíu mày, lập tức cười nói:
- Sở đại nhân còn có ý kiến khác?
Sở Hoan nói:
- Không dám, chỉ là hạ quan nghĩ rằng, việc trùng kiến Tây Bắc đương nhiên cấp bách, nhưng câu cửa miệng nói hay, nôn nóng công tâm, nếu chuyện làm quá mức, sợ là sẽ xuất hiện biến cố?
- Biến cố?
Mã Hồng thần sắc lạnh nhạt:
- Biến cố gì? Có người muốn tạo phản, hay là có người muốn mưu nghịch?
Y nâng chung trà lên, thản nhiên nói:
- Đông Nam bên kia loạn rồi, tinh lực Hộ bộ chúng ta cũng đặt ở bên kia, việc Tây Bắc có thể xử lý sớm thì đươn nhiên xử lý sớm cho thỏa đáng, đêm dài lắm mộng, nếu thật sự Tây Bắc xuất hiện biến cố, hậu quả không thể lường được.
Sở Hoan nói:
- Ba đạo Tây Bắc, trùng kiến là ba đạo, trong đó Tây Quan đạo quan trọng nhất. Chiến hòa lan rộng Tây Quan đạo, từ trên xuống dưới Tây Quan đều chịu đủ trắc trở, câu cửa miệng nói rất hay, dưới đại nạn, lòng người đồng tâm, lúc này trên dưới Tây Quan nhìn như chia rẽ, nhưng người lưu lạc bên ngoài đều chiếu ứng lẫn nhau, tình cảm lúc hoạn nạn, không thể so sánh lúc bình thường. Một tờ công văn như vậy hạ xuống, cho phép hào tộc hai đạo Thiên Sơn Bắc Sơn tiến vào Tây Quan, biến khế đất của hào tộc Tây Quan thành giấy lộn, hạ quan lo lắng chỉ sợ lòng người Tây Quan bất mãn!
Trong mắt Mã Hồng xẹt qua một đạo quang mang, nhưng vẫn cười nói:
- Sở đại nhân lo lắng hào tộc Tây Quan không phục sao?
Sở Hoan nói:
- Đứng mũi chịu sào không phục, đương nhiên là hào tộc Tây Quan.
- Sở đại nhân quá lo lắng.
Mã Hồng cười nói:
- Hao tộc Tây Quan hiện giờ, xưa đâu bằng nay, không tính là cái gì. Huống chi triều đình phải suy nghĩ đại cục, vì lấy đại cục làm trọng, cũng nên hi sinh một số thứ gì đó. Trong tay hào tộc Tây Quan ngoại trừ khế đất kia, không có cái gì, chẳng lẽ còn nhờ giấy lộn trong tay họ đi trùng kiến Tây Quan? Sở đại nhân, đạo lý lấy hay bỏ này, không thể không rõ ràng. Đến như dân chúng Tây Quan, họ cũng chưa chắc có thiện cảm gì với hào tộc Tây Quan, triều đình cho phép hào tộc hai Đạo Bắc Sơn Thiên Sơn thông qua lương thực tiến vào Tây Quan trồng trọt, nói cho cùng cũng là vì dân chúng Tây Quan có thể sống sót, đây là chuyện tốt, ta nghĩ hào tộc Tây Quan có bộ dạng gì, dân chúng Tây Quan cũng sẽ không thèm để ý!
Y nhìn về phía Lang Vô Hư, hỏi:
- Lang đại nhân, ngài nói có đúng hay không?
Lang Vô Hư cười cười nói:
- Đúng!
Sở Hoan đáp:
- Lời của Bộ Đường đại nhân đương nhiên không sai. Chẳng qua bỏ đi khế đất của hào tộc Tây Quan, vậy người cầm khế đất các đạo Đại Tần có rất nhiều, không biết những người kia sẽ có cảm tưởng thế nào?
- Chuyện lúc khẩn cấp phải xem tình huống mà thay đổi!
Mã Hồng nhấm một ngụm trà, nói:
- Tình trạng Tây Bắc hiện giờ, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.
Y nhìn Sở Hoan, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân không đồng ý tấu chương của Tây Bắc?
- Vậy cũng không phải.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Hạ quan chỉ nói ra thiển kiến của bản thân mà thôi. Hạ quan cho rằng, hào tộc hai đạo Thiên Sơn Bắc Sơn muốn đi vào Tây Quan, cũng chưa chắc không thể, chẳng qua công việc còn phải xử lý uyển chuyển một chút.
- Ồ?
Mã Hồng cười nói:
- Xin rửa tai lắng nghe!
Sở Hoan nghĩ nghĩ, mới nói:
- Hạ quan cảm thấy, muốn Tây Bắc chính thức ổn định, ít nhất phải cân nhắc đến ba loại người.
Hắn dừng một chút mới cười nói:
- Thứ nhất đương nhiên là hào tộc hai đạo Thiên Sơn Bắc Sơn, họ đã muốn tỏ thái độ cống hiến của bản thân để trùng kiến Tây Bắc, triều đình đương nhiên sẽ không dội gáo nước lạnh với họ, họ cũng là một bộ phận quan trọng của việc trùng kiến Tây Bắc, chúng ta đương nhiên coi trọng. Triều đình đáp ứng họ dùng lương thực lấy tô đất, cũng giống như bận lòng đến tâm tư đền nợ nước của họ.
- Còn hai loại người khác?
- Loại người thứ hai, đương nhiên là dân chúng Tây Quan đạo.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Đây là căn cơ mà Tây Bắc hoàn toàn không thể bỏ qua. Muốn trùng kiến Tây Bắc, hào tộc bỏ lực, mà dân chúng mới là lực lượng khôi phục sản xuất của Tây Bắc một lần nữa. Triều đình cũng phải suy nghĩ nhiều hơn về tình cảnh của họ, chỉ chiếu cố tới hào tộc, lại bỏ qua dân chúng, Tây Bắc vẫn khó ổn định được!
- Lời này của Sở đại nhân có đạo lý.
Lang Vô Hư lập tức nói:
- Bộ Đường, dân chúng Tây Bắc, đặc biệt là dân chúng Tây Quan đạo, chúng ta không thể khinh thị.
- Ý của Sở đại nhân là?
Mã Hồng ngưng mắt nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Hào tộc tiến vào Tây Quan, họ bỏ lương thực, đất đai đương nhiên phải để dân chúng Tây Quan đạo trồng trọt, ngoài ra, Hộ bộ cũng nên nghĩ ra chương trình. Dân chúng Tây Quan nhà tan cửa nát, tình cảnh còn khốn khó hơn quan nội nhiều, nếu triều đình miễn trừ thuế má, đó cũng không phải miễn trừ thuế má của hào tộc, mà là miễn trừ thuế mã của dân chúng, đợi đến lúc có thu hoạch, miễn trừ thuế má của dân chúng trồng trọt, khiến cho họ có thể xây dựng lại nhà cửa.
Khóe miệng hắn nở nụ cười thản nhiên:
- Không phải hào tộc hai đạo nói bỏ lương thực giúp đỡ triều đình trùng kiến Tây Bắc sao? Vậy thì tốt, theo hạ quan được biết, bình quân thuế má các đạo của Đại Tần, triều đình thu được ba thành thuế má, địa chủ trên danh nghĩa cũng thu được ba thành, nhưng thường thường đều hơn ba thành, Tây Bắc lúc này, triều đình đã miễn trừ ba thành thuế má, chẳng qua địa phương muốn xây dựng, triều đình không cách nào chuyển bạc đi Tây Bắc, như vậy hai thành trong đó có thể giao cho quan phủ địa phương thu nạp, còn lại tám phần, hào tộc vẫn là ba thành, dân chúng được năm thành!
Khóe mắt Mã Hồng nhảy lên, lông mày nhíu chặt, chưa mở miệng, Lang Vô Hư đã phụ họa:
- Đề nghị này của Sở đại nhân không tồi. Hào tộc Tây Bắc đã nói muốn trùng kiến Tây Bắc, như vậy liền cho họ cơ hội đền đáp quốc gia. Chờ đến lúc thu hoạch, ba thành lương thực, đền bù lương thực họ lấy ra trồng trọt, đó là dư dả. Quan phủ địa phương lấy được hai thành, có thể duy trì nha môn hoạt động, dân chúng được năm thành, qua mấy năm sẽ khôi phục nguyên khí rất nhanh.
Y vuốt râu nói:
- Bộ Đường đại nhân, một khi mệnh lệnh này rơi vào tay Tây Bắc, dân chúng chắc chắn vui mừng khôn xiết, mắt thấy có thể cơm no áo ấm, ta nghĩ không ai nguyện ý bỏ qua ngày tốt lành, mà muốn gây chuyện tại Tây Bắc.
Y giơ ngón cái với Sở Hoan, cười nói:
- Sở đại nhân lấy dân làm gốc, lại giải quyết Tây Bắc rối loạn, cao, thật sự cao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]