Chương trước
Chương sau
Lúc này Môn Hạ Tỉnh Nạp Ngôn Chu Đình rốt cuộc nghe không vào, tiến lên từ trong đám người, quát lớn:

- Im ngay.

Đạo sĩ trên đài vừa mới đọc xong mười tội, bị tiếng quát chói tai của Chu Đình khiến cho kinh sợ, không dám tiếp tục đọc.

Hoàng đế vốn híp nửa mắt, lúc này rốt cuộc mở ra, vỗ tay cười nói:

- Quả nhiên là giỏi văn chương.

Lão đứng dậy, chậm rãi đi tới cạnh đài cao, bao quát quần thần dưới đài. Lúc này Chu Đình đã quỳ rạp trên mặt đất, cao giọng nói:

- Thánh thượng, trong triều có gian thần, có lòng mưu nghịch, khẩn cầu Thánh thượng hạ chỉ, tra rõ việc này.

Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, nói:

- Chu Nạp Ngôn, ngươi đứng lên.

Ánh mắt lão di động trong quần thần, cuối cùng dừng lại trên mặt An Quốc Công Hoàng Củ, mỉm cười hỏi:

- An Quốc Công, bài đại tác này, là ngươi làm sao?

Lời vừa nói ra, chúng quan đều giật mình.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy trên đại điển tế trời bỗng nhiên xuất hiện một bài lễ văn đại nghịch bất đạo như vậy quả thực không thể tưởng tượng, thế nhưng chúng quan nào có thể nghĩ tới, lễ văn tế trời này lại có liên quan tới An Quốc Công Hoàng Củ.

Rất nhiều đại thần đều hoảng sợ nhìn về phía An Quốc Công, ngay cả Sở Hoan cũng kinh ngạc.

Mọi người đều biết, An Quốc Công từ trước tới nay đều cúi đầu nghe lệnh đối với Hoàng đế bệ hạ, hơn nữa rất được Hoàng đế bệ hạ coi trọng.

Quốc Công khác họ của Đại Tần, chỉ có Nghĩa Quốc Công Hiên Viên Bình Chương cùng An Quốc Công Hoàng Củ. Nghĩa Quốc Công Hiên Viên tộc đi theo Hoàng đế giành thiên hạ, nhiều người táng thân sa trường, có thể nói trung nghĩa song toàn đối với Hoàng đế bệ hạ, có thể đánh đồng với Hiên Viên tộc, cũng có thể thấy được long ân và sự coi trọng của Hoàng đế bệ hạ đối với Hoàng thị gia tộc.

Từ khi lập quốc, Hoàng đế còn giao quyền hành tài chính đế quốc cho Hoàng Củ quản lý, sau đó lại gả Tĩnh Vân Công chúa cho Hoàng Đình Lang cháu An Quốc Công, có thể nói Hoàng thị gia tộc giành được ân ngộ, tại đế quốc Đại Tần không ai có thể so sánh.

Ai cũng không nghĩ ra, An Quốc Công Hoàng Củ nhận được long ân của Hoàng đế như vậy, dĩ nhiên lại viết ra lễ văn như thế. Dù lúc này Hoàng đế chỉ mặt An Quốc Công, nhưng vẫn có rất nhiều người cảm thấy Hoàng đế chắc chắn lầm rồi.

Lúc này ánh mắt mọi người đều đặt lên người An Quốc Công.

An Quốc Công bình tĩnh, khẽ nâng đầu, nhìn qua Hoàng đế trên lễ đài, khẽ vuốt râu bạc trắng, hỏi:

- Hoàng thượng cảm thấy bài văn này ghi thế nào?

Hoàng đế cười nói:

- Ta chỉ biết ngươi xuất thân thương nhân, quen gảy bàn tính, không thể tưởng được còn có thể viết ra văn chương như vậy.

- Hoàng thượng quá khen.

An Quốc Công thở dài:

- Lão phu tuổi tác đã cao, nhưng bài văn này lại cần tự mình viết ra. Vì bài văn này, đã mấy ngày nay lão phu chưa từng chợp mắt, chắc hẳn cũng có thể tính là văn hay.

Lúc này tất cả mọi người mới thực sự chấn kinh, không ít quan viên mở rộng miệng, trợn mắt há mồm.

Lúc này Hoàng đế chẳng những không tức giận, trái lại cười nói:

- Có thể tìm được mười loại tội danh trong công tích vĩ đại cảu trẫm, quả thực không phải chuyện dễ dàng, quả thực là làm khó ngươi rồi.

- Công tích vĩ đại?

An Quốc Công cười rộ lên:

- Vị Doanh Nguyên lập ra công tích vĩ đại kia đã sớm chết rồi, hôm nay đứng trên đài này chẳng qua là một hôn quân mà thôi.

Một người bên cạnh lập tức quát lên:

- Hoàng Củ to gan, dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, khẩn cầu Thánh thượng hạ chỉ bắt tên loạn thần tặc tử đại nghịch bất đạo này xuống!

Mọi người thấy rõ ràng, người đột nhiên nhảy ra chính là Lại bộ Thượng thư Lâm Nguyên Phương.

Lâm Nguyên Phương chính là nịnh thần đệ nhất đương triều, nhân phẩm đã sớm bị đồng liêu khinh thường, chẳng qua vị Lại bộ Thượng thư này nịnh nọt dường như rất được Hoàng đế ưa thích, cũng bởi như thế, tiền đồ của y rộng mở, một bước lên mây.

Hoàng đế không để ý tới Lâm Nguyên Phương, chỉ cười hỏi:

- Hôn quân? Cớ sao An Quốc Công nói ra lời ấy?

Lúc này Sở Hoan ở trong quần thần chứng kiến khuôn mặt tươi cười của hoàng đế, trong lòng mơ hồ cảm thấy lòng dạ vị Hoàng đế này quả thực sâu đậm, đổi lại người khác chỉ sợ lúc này đã sớm nổi trận lôi đình, giờ phút này Hoàng đế bệ hạ còn có tâm tình mỉm cười, điều này không phải ai cũng có thể làm được.

An Quốc Công nhìn Hoàng đế, cười lạnh nói:

- Có phải hôn quân hay không, không nói đến gì khác, chỉ nói người này ở bên cạnh ngươi có thể được tin tưởng một bề, là có thể thấy được.

Lão khinh thường liếc Lâm Nguyên Phương:

- Kẻ nịnh nọt như thế, có thể đứng đầu một trong lục bộ, có thể thấy được ngươi là hôn quân rồi.

Lâm Nguyên Phương khẽ giật mình, tuy y a dua xu nịnh, nhưng dù sao cũng không người nào dám nói như vậy trước mặt y, lúc này An Quốc Công trực tiếp chỉ trích nhân phẩm Lâm Nguyên Phương trước mặt các loại quan lại, khuôn mặt Lâm Nguyên Phương lập tức xanh lại.

Quần thần lại tán thành đối với những lời này của An Quốc Công.

Nụ cười trên mặt Hoàng đế tản đi, rốt cuộc không mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn An Quốc Công nói:

- Sai lầm lớn nhất của trẫm, là tín nhiệm ngươi!

- Tín nhiệm?

An Quốc Công cười ha ha:

- Doanh Nguyên, ngươi thật sự tín nhiệm lão phu?

Đôi mắt lão lạnh lùng:

- Loại người như ngươi, còn nghĩ thực sự tín nhiệm người khác sao?

Lão chậm rãi đi về phía trước hai bước, nói:

- Từ khi lập quốc đến nay, bộ hạ theo ngươi Nam chinh Bắc thảo năm đó, có bao nhiêu người táng thân trong tay ngươi, ngươi có tính qua? Năm đó ngươi dựng cờ hiệu, nói là muốn cứu dân chúng thiên hạ trong nước sôi lửa bỏng, chúng ta tin tưởng ngươi, đi theo ngươi chinh chiến sa trường, thế nhưng sau khi chúng ta mất đầu đổ máu đưa ngươi lên vị Hoàng đế, ngươi đã làm những gì?

Hoàng đế thản nhiên đáp:

- Trẫm một thông tứ hải, kết thúc phân tranh trong thiên hạ, khiến cho dân chúng không đến mức trôi giạt khắp nơi, trâm lại để cho họ an cư lạc nghiệp, chẳng lẽ trẫm sai rồi?

- An cư lạc nghiệp?

An Quốc Công cười càn rỡ:

- Doanh Nguyên, ngươi ngày đêm theo đám người này sống không rõ ràng, có từng mở to mắt nhìn thiên hạ một cái? An cư lạc nghiệp cái gì? Đông Nam Thiên Môn Đạo làm loạn, Tây Bắc vừa trải qua một trường hạo kiếp, các Đạo Đại Tần, lưu dân làm loạn, thiên tai nhân họa, lương thực thiếu thốn, dân chúng bán con, bụng ăn không no, đây là an cư lạc nghiệp mà ngươi nói?

Hoàng đế liếc An Quốc Công, thản nhiên nói:

- Trẫm giao quốc sự cho ngươi, quyền hành thuế ruộng cũng ở trong tay ngươi, ngươi lại phá hoại giang sơn của trẫm thành ra thế này, nếu như trẫm có sai, cũng chỉ có thể nói trẫm nhìn người không rõ, dùng người không giỏi.

An Quốc Công đáp:

- Trung Nguyên thống nhất, đúng là lúc nghỉ ngơi lấy sức, thế nhưng ngươi trầm mê tu đạo, còn khởi công xây dựng vô số Thông Thiên Điện đúc bằng máu và nước mắt, đủ loại quan lại cho dù có năng lực, gặp gỡ hôn quân như ngươi thì có thể thế nào?

Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Từ Tòng Dương một mực thờ ơ lạnh nhạt, lúc này rốt cuộc nói:

- An Quốc Công chớ nên hồ ngôn loạn ngữ, ngươi già nua hồ đồ, còn không mau thỉnh tội Thánh thượng!

Giống như nhiều quan viên khác, Từ Tòng Dương biết rõ hôm nay An Quốc Công gây ra họa lớn.

Tuy lão với An Quốc Công không có giao tình, nhưng dù sao cũng không có thù hận quá sâu, nhìn thấy An Quốc Công ngày xưa cúi đầu nghe lệnh đối với Hoàng đế hôm nay lại nói ẩu trong tràng cảnh này, Từ Tòng Dương quả thực không rõ lão gia hỏa này có phải bị bệnh hay không. Chẳng qua rất nhiều lời của An Quốc Công hôm nay, tuy đại nghịch bất đạo, nhưng ở sâu trong lòng quần thần, quả thực không sai, thậm chí có một số người cảm thấy An Quốc Công vì nghĩa đứng lên khuyên ngăn, liều tính mạng mắng tỉnh Hoàng đế bệ hạ.

An Quốc Công lắc đầu nói:

- Từ Đại học sĩ, ngài cũng là thế hệ ánh mắt không thấp, giang sơn Đại Tần ta hiện giờ rốt cuộc bộ dáng thế nào, chẳng lẽ ngài còn không thấy rõ ràng?

Lão lạnh nhạt nhìn Hoàng đế, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ văn võ đại thần cả triều, muốn trơ mắt nhìn giang sơn Đại Tần ta hủy hoại trong chốc lát như vậy? Chẳng lẽ hôn quân làm hỏng nước, lại không một ai dám đứng ra nói chuyện?

Khóe miệng Hoàng đế lại mỉm cười, nói:

- Lại không biết An Quốc Công biến thành một trung thần lòng lo xã tắc từ khi nào, trẫm vẫn cho là, ngươi yêu thích hoàng kim bạch ngân hơn xa giang sơn xã tắc.

- Đúng vậy, lão phu yêu thích vàng bạc, nhưng lão phu càng hi vọng thiên hạ thái bình.

An Quốc Công khảng khái nói:

- Dân chúng không thể an cư lạc nghiệp cơm no áo ấm, cho dù gia tài lão phu ngàn vạn quan thì có thể làm gì?

Hoàng đế cười ha ha nói:

- Các ái khanh đều thấy được, hóa ra An Quốc Công Đại Tần ta dĩ nhiên là người đại nghĩa như thế?

Mắt rồng lạnh lẽo:

- Hoàng Củ, ngươi nói trẫm là hôn quân, không biết minh quân trong lòng ngươi là người phương nào? Chẳng lẽ chính là ngươi, hay là có người khác?

Khi lão nói chuyện, ánh mắt đã liếc qua Tam Hoàng tử Hán Vương Doanh Bình cách An Quốc Công không xa.

Thần sắc Doanh Bình lúc này quả thực không dễ coi.

Gã vốn ngọc thụ lâm phong, khí chất cao quý, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thế nhưng lúc này nụ cười tiêu chí trên mặt gã đã biến mất.

Sắc mặt gã thậm chí hơi tái nhợt.

Da của gã vốn rất trăng, giờ lại là một loại trắng bệch không khỏe mạnh, đôi mắt sáng ngời kia mang theo ba phần kinh ngạc ba phần hoảng sợ bốn phần nghi hoặc.

An Quốc Công là người của gã, thế nhưng gã căn bản không biết hôm nay An Quốc Công sẽ trình diễn như vậy.

Khi khóe mắt Hoàng đế liếc qua lườm gã, hai tay Doanh Bình không kìm được hơi run lên. Gã biết rõ mình đã rơi vào hiểm cảnh, cả triều trên dưới, người nào không biết An Quốc Công cùng Hán Vương gã đi quá gần, có người nào không biết An Quốc Công là trụ cột trong Hán Vương đảng. Hôm nay An Quốc Công làm ra chuyện nghịch thiên này, Hán Vương gã đương nhiên không cách nào rửa sạch liên quan.

Hán Vương biết rõ Hoàng đế bệ hạ tâm ngoan thủ lạt, lúc này tuy nhìn qua Hoàng đế bình thản, nhưng lúc lão phẫn nộ, đảo mắt sẽ máu chảy thành sông.

- Không phá thì không xây được, không còn hôn quân, đương nhiên sĩ có minh quân.

An Quốc Công cười lạnh nói:

- Doanh Nguyên, nếu ngươi còn nhớ vạn dặm giang sơn này, ngươi còn nghĩ tới muôn dân trăm họ trong thiên hạ, nên lập tức thoái vị, khẩn cầu muôn dân trăm họ trong thiên hạ khoan dung.

- Khoan dung?

Hoàng đế cười to nói:

- Vạn dặm giang sơn, duy ta lớn nhất, trẫm có thể khoan dung người khác, làm sao tới lượt người khác khoan dung trẫm? Hoàng Củ, ngươi đại nghịch bất đạo, cho rằng dựa vào nhanh mồm nhanh miệng ngôn từ giảo hoạt của thương nhân là có thể kích động các loại quan lại? Ngươi muốn mưu phản, trẫm đương nhiên sẽ không khoan dung ngươi... !

Đôi mắt gã lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Hiên Viên Thiệu, bắt Hoàng Củ lại, dùng tội mưu nghịch phán xử Hoàng Củ chém đầu, Hoàng thị gia tộc, đều tru sát!

Hiên Viên Thiệu bên đại cao mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm An Quốc Công. Lúc này Hoàng đế hạ chỉ, gã giơ tay lên, ra hiệu hai gã Kiêu úy sau lưng bắt Hoàng Củ xuống. Đúng lúc này, lại nghe được sau lưng truyền đến tiếng kinh hô:

- Thống lĩnh coi chừng... !

Trong tiếng nói, có người kinh hãi phát hiện, một gã Kiêu úy đứng sau lưng Hiên Viên Thiệu, chẳng biết lúc nào tay lại nhiều hơn một thanh chủy thủ, đâm tới sau lưng Hiên Viên Thiệu giống như độc xà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.