Sở Hoan liếc nhìn bên kia, nhịn không được mà cười lên, vừa kéo tấm màn trướng, Sở Hoan đương nhiên biết rõ đằng sau là thứ gì. Hắn trở về từ Tây Lương, là thắng lợi trở về, ngoại trừ lễ vật đám quý tộc và quan chức Tây Lương tặng lúc thành hôn, còn có được tài vật khác lấy tại Phổ Chiếu Tự.
Trên đường hắn trở lại Vân Sơn từ Thông Châu, đồ đạc lại để đám người Lang Oa Tử mang trở lại kinh thành, từ đó những thứ này đều ở đây.
Bạch Hạt Tử chỉ như vậy, Sở Hoan mới bỗng nhiên nghĩ tới, trong căn phòng này còn có vô số bảo vật, trách không được Bạch hạt Tử không dám nhắm mắt lại ngủ, đặt một đống bảo vật như vậy ở trong phòng, Bạch Hạt Tử nằm ngủ bên cạnh, cho dù thế nào cũng phải trợn mắt ngủ.
Sở Hoan nhịn không được cười lên nói:
- Ngươi còn sợ người trộm mất sao?
Bạch Hạt Tử cười khổ nói:
- Đại nhân đặt những thứ này ở đây, cho dù mất một thứ, cũng là thất trách của ta.
- Ha ha ha... !
Sở Hoan cười to nói:
- Bạch huynh, nếu đổi lại là ta, ta có thể sẽ biển thủ... !
Thần sắc Bạch Hạt Tử lập tức nghiêm nghị, nói:
- Đại nhân, từ lúc đi theo ngài, ngài đối với Bạch Hạt Tử ta như huynh đệ, cực kỳ tin tưởng, tuy Bạch Hạt Tử xuất thân phố phường, nhưng cũng biết chữ nghĩa. Bạch Hạt Tử thích tiền tài, nhưng ta muốn bạc, cũng có đạo lấy được, đại nhân tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201224/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.