Tôn Tử Không vội hỏi:
- Sư phụ, người nói người dân thôn này bỏ đi là vì xác mấy con chó treo trên cây?
Sở Hoan nói:
- Cũng không phải hoàn toàn như vậy, nhưng chắc là có liên quan.
Mã Chính cau mày:
- Đại nhân, là hạng người nào mà có thể treo con chó lên cây cao như thế?
Gã còn chưa dứt lời, Tôn Tử Không đã cắt ngang:
- Lão Mã, ngươi cảm thấy là do người treo lên?
Mã Chính tuổi không hẳn đã lớn, nhưng vẫn hơn Tôn Tử Không hai tuổi. Nên hằng ngày, Tôn Tử Không vẫn gọi gã là lão Mã.
- Chẳng lẽ không phải do người treo lên?
Mã Chính ngạc nhiên hỏi lại.
Tôn Tử Không cười khổ:
- Các ngươi xem cành cây kia, treo một con chó nhìn còn thấy khó mà đỡ nổi, chớ nói đỡ một người. Nếu như là người treo lên, chỉ cần đè nặng một chút, trọng lượng cả người và chó cộng lại, cành cây kia chắc chắn sẽ bị gãy. Ngươi thấy cái cây có thấp không? Nếu từ trên cây té xuống mặt đất, ta đảm bảo chết không thể nghi ngờ.
Sở Hoan nói:
- Không phải là người treo lên, thì có thể là cái gì?
Tôn Tử Không rùng mình một cái, ngập ngừng một chút rốt cuộc hạ giong nói:
- Chỉ sợ là…ma quỷ làm…
Một lời của gã thốt ra, cả Mã Chính và Liễu Tùy Phong đều biến sắc, không kìm nổi mà liếc ra ngoài cửa sổ một cái. Tôn Tử Không cũng có cảm giác lành lạnh sau gáy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201153/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.