Sở Hoan hiểu ra, nói:
- Nói thế thì Lâm Khánh Nguyên liều chết ngăn cản, mục đích chính là để bảo vệ Tây Đường quốc chủ sao?
- Thật ra cũng là chuyện có tình có lý thôi.
Viên Sùng Thượng nói:
- Tây Đường mặc dù lập quốc ngắn ngủi mấy chục năm nhưng Tây Đường quốc chủ đối với phụ tử Lâm gia lại có ơn tái tạo, chẳng những cho quyền cầm binh mà Tây Đường quốc chủ còn gả công chúa cho Lâm Khánh Nguyên. Phụ tử Lâm gia cũng là người trung nghĩa, đất nước gặp nạn, về công về tư, bảo vệ Tây Đường quốc chủ cũng không phải là chuyện gì kỳ quái cả.
- Phong tướng quân cũng đồng ý với thỉnh cầu của Tây Đường sao?
- Thật ra khi đó Thánh thượng cũng có chủ trương là không lưu lại tai họa.
Viên Sùng Thượng hạ giọng nói:
- Quốc chủ chư hầu đầu hàng Đại Tần ta chỉ là tình thế thúc bách, không có mấy người cam tâm tình nguyện. Đám người này nếu không thể nhổ cỏ tận gốc thì ai biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng chuyện Tây Đường này, Thánh thượng lại khai ân, đồng ý cho Tây Đường quốc chủ được vào kinh an dưỡng, cũng có thể coi là một cuộc sống thoải mái.
- Hôm nay Tây Đường còn sống không?
Sở Hoan hỏi.
Trong mắt Viên Sùng Thượng lóe lên vẻ kỳ lạ, chỉ cười nhạt nói:
- Bảy năm trước đã bệnh nặng, một mạng quy tây rồi.
Sở Hoan ngẩn ra.
Viên Sùng Thượng nhấc chén trà lên, uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200912/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.