Thời điểm Sở Hoan trở lại kinh thành Lạc An đã là chuyện của nửa tháng sau.
Suốt đường đi cũng coi như thái bình. Chẳng qua Sở Hoan vẫn luôn cảm thấy con đường về kinh thành so với một năm trước thì quạnh quẽ hơn nhiều, hơn nữa còn mấy lần phát hiện ra người có hành tung quỷ dị theo đuôi phía sau.
Đám là đạo phỉ tầm thường. Sở Hoan lần này hồi kinh, quan viên lớn nhỏ ở An Ấp cũng thừa cơ hội, nhờ Sở Hoan hiếu kính hoàng đế ít cống phẩm, đặc biệt là Viên Sùng Thượng, hôm nay lập công chuộc tội, cho nên chọn cống phẩm càng tỉ mỉ. Ngoài cống phẩm cho hoàng đế, hắn còn kính hiến cho Sở Hoan. Quan viên lớn nhỏ của An Ấp, thậm chí là thương nhân cũng đều tặng ít quà cho hắn, trò chuyện lấy lòng.
Thật ra ai cũng biết, có gia tài lớn tại Hoàng gia, chức quan lại vốn béo bở, Sở Hoan cũng không hề kiếm lời ở đây chút nào. Chỉ có điều lễ vật của đám quan viên và thương nhân kia tặng thì ngược lại Sở Hoan đều không từ chối. Cống phẩm và quà tặng vận chuyển bằng mấy chiếc xe ngựa. Xe ngựa đi qua, trên mặt đất lưu lại vết lún rất sâu, đối với đám cướp đường và thổ phỉ, tất nhiên là dựa vào vết bánh xe mà đoán được trong xe có hàng quý giá. Mấy đám thổ phỉ ven đường cũng đều nhìn chằm chằm vào đội ngũ nhưng may mà áo giáp của quân cận vệ cứng rắn, đao thương sáng như tuyết, sát khí lành lạnh, khiến đám thổ phỉ phải cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200878/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.