Tố Nương đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt nghe được bên ngoài truyền tới âm thanh:
- Tố Nương, nàng ở trong phòng sao?
Tố Nương càng hoảng sợ, nàng đã nghe ra được giọng của Sở Hoan, kinh hồn bạt vía, trong lúc nhất thời thậm chí quên mình đã cài cửa, chỉ sợ Sở Hoan xông tới trông thấy bộ dáng của mình như thế.
Nàng luống cuống chân tay cất kỹ xích hông, đáp lại một tiếng:
- Ở đây, chàng chờ một chút.
Đóng chặt rương gỗ đỏ, sau đó sửa sang lại một chút trước gương đồng, lúc này nàng mới ra ngoài phòng, đi mở cửa. Nhìn thấy Sở Hoan đang ở bên ngoài, tim nàng nhảy dồn dập. Sở Hoan thấy mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lay động, thấm chí trên trán đổ mồ hôi, không khỏi rất kỳ quái, hỏi:
- Nàng làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?
- Không có, không… không có!
Tố Nương hơi bất an:
- Nhị Lang, chàng có chuyện gì sao?
Sở Hoan cũng không nói gì, bèn tự đi vào phòng. Tố Nương không lập tức đi theo, nhắm mắt lại, đưa tay vỗ nhẹ bộ ngực đầy đặn của mình, muốn bản thân mình bình tĩnh trở lại. Chờ nàng đóng cửa đi vào trong phòng, liền thấy Sở Hoan đang ngồi bên bàn, đang tự mình rót trà. Tố Nương vội vàng tiến tới, cướp lấy ấm trà, nói:
- Để ta, để ta.
Sở Hoan kệ nàng lấy ấm trà đi, chờ rót đầy trà, lúc này mới nhấp một miếng, thấy Tố Nương cẩn thận đứng bên cạnh mình, trông hơi căng thẳng, hắn mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200871/chuong-893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.