Bạch Hạt Tử và Lang Oa Tử đều bị thương da thịt, ở trong động xử lý vết thương. Sở Hoan và Cừu Như Huyết cũng canh giữ cửa động, cũng không dám thiếu cảnh giác.
- Đại nhân, như thế là tốt rồi.
Cừu Như Huyết nhìn lại.
- Thác nước này như một tầng phòng hộ thiên nhiên, tên không thể bắn xuyên vào được. Người xông vào, đưa tay một đao là lấy mạng bọn họ. Bọn chúng tuy nhiều người nhưng chúng ta ở đây thì cũng không sợ chuyện lấy ít địch nhiều.
Lang Oa Tử đang giúp Bạch Hạt Tử xử lý miệng vết thương, ở phía sau nghe thấy liền nói:
- Đại nhân, bọn chúng xông vào thì không ra được. Nhưng chúng ta cũng không ra được đâu. Chẳng lẽ chúng ta ở mãi nơi này à?
- Tất nhiên là không rồi.
Cừu Như Huyết nói.
- Bên Thanh Đường huyện thấy đại nhân lâu không về thì tất nhiên sẽ phái người tìm tới!
Hắn lại nói với Sở Hoan:
- Đại nhân, vị Hiên Viên tướng quân kia có biết chúng ta tới Diêm Bình Sơn không?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, thần sắc thoạt nhìn cũng không nhẹ nhõm lắm.
- Nếu mãi chúng ta không về thì Hiên Viên Thắng Tài tất nhiên sẽ dẫn người đi tìm. Nhưng nếu tính toán thời gian thì nếu chúng ta có đi đường thuận lợi, tới hừng đông mới về được Thanh Dương huyện. Nếu tới hừng đông mà chúng ta chưa về thì Hiên Viên Thắng Tài cũng phải đợi một hồi. Đợi tới khi hắn cảm thấy có chuyện không ổn, phái binh tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200780/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.