Nam tử áo vải đi ra từ trong đám người, mọi ánh mắt đều lập tức nhìn về phía hắn. Dù là sai dịch cầm trượng đang đánh ông chủ Lâm kia cũng ngừng tay, quay đầu nhìn về phía nam tử áo vải.
Sở Hoan dò xét nam tử kia. Tướng mạo hắn bình thường, làn da hơi đen, có vẻ hơi gầy yếu, thuộc loại người bình thường ném vào giữa đám người sẽ không bị nhận ra. Lúc này cơ thể nam tử áo vải hơi run, không biết là vì lo lắng hay phẫn nộ, hoặc là giả vờ trượng nghĩa nhưng trong nội tâm lại có mấy phần sợ hãi.
- Ồ, đây không phải là Niên tú tài sao?
Triệu Kinh thừa đặt chén trà xuống bàn bên cạnh, đứng lên khỏi ghế, tủm tỉm cười nói:
- Sao thế? Niên tú tài đi ra bênh vực cho kẻ yếu sao?
- Chỉ đi ra nói một câu đạo lý thôi.
Nam tử áo vải Niên tú tài nhìn thẳng vào Triệu Kinh thừa:
- Chưa nói tới chuyện là hắn có thiếu thuế thật hay không, cho dù là có thiếu thuế thật thì cũng không có đạo lý đánh người vệ đường. Các ngươi rõ là coi mạng người như cỏ rác rồi.
- Coi mạng người như cỏ rác sao?
Triệu Kinh thừa cười ha hả nói:
- Người đọc sách đúng là người đọc sách, nói chuyện đều văn vẻ như vậy. Niên tú tài, ngươi là người đọc sách thì phải nói tới đạo lý. Họ Lâm thiếu nợ thuế nửa tháng, sai dịch mấy lần đến đây đòi, vậy mà hắn coi vương pháp như không. Người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200763/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.