Sở Hoan cũng hơi giật mình, vội hỏi:
- Đó là nơi nào?
Đổng Thế Trân cầm một quyển sách, mở ra trên bàn. Sở Hoan chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là bản đồ Tây Quan. Bốn châu phủ huyện của Tây Quan đều ở trên đó cả.
- Đại nhân, chính là nơi này?
Đổng Thế Trân chỉ vào bản đồ, nói:
- Ngay trong Việt Châu cảnh, một làng dưới quyền quản hạt của Tây Tuyền Huyện, tên là Ngưu Lan thôn.
Biểu hiện của Sở Hoan lạnh lùng, hỏi:
- Có biết là do kẻ nào làm không?
- Người của huyện nha chạy tới, thế lửa của Ngưu Lan thôn vẫn chưa tắt, khắp nơi đều là thi thể.
Đổng Thế Trân than thở:
- Giặc cướp đã không còn tung tích, chỉ còn thi thể đầy đất. Nam nữ già trẻ không còn một mống, thực sự là vô cùng thê thảm!
- Giặc cướp hoành hành, lạm sát kẻ vô tội, địa phương lại không biết hung thủ là ai sao?
Sở Hoan nắm tay nói:
- Lẽ nào không có bất kỳ dấu vết gì?
- Đúng là có lưu lại manh mối.
Đổng Thế Trân vội nói:
- Ở hiện trường có rất nhiều dấu chân ngựa, có thể suy đoán là nhóm tội phạm hành hung này hẳn là một đám mã phỉ. Bọn chúng tới nhanh, đi cũng nhanh!
Dừng lại một chút, hắn mới nói:
- Tây Quan có rất nhiều giặc cướp làm xằng làm bậy nhưng đại thể đều là đám người ô hợp. Có thể phân phối ngựa hoành hành, ở Tây Quan cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200648/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.