Mọi người thấy đại hán kia biến thành một đống thịt nhưng vẫn chưa chết hẳn, cái đầu vẫn lắc lắc, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn.
Thấy cảnh tượng khủng bố dị thường này, ai nấy đều quên chém giết, cho dù là thuộc hạ của Hắc tiên sinh hay hộ vệ của Sở Hoan đều kinh hãi.
Nhưng Sở Hoan không dừng lại, hắn vẫn bay nhẹ nhàng di chuyển. Hắc tiên sinh không dám đón đỡ chỉ dám vừa nhảy vừa tránh, thi thoảng khẽ phất ống tay áo. Khi thoáng thấy đại hán mềm nhũn kia hắn vô cùng hoảng sợ. Hắn biết tám chín phần mười là do màn sương khói kia, Hắc tiên sinh này thân pháp quỷ dị, làn sương cũng âm tàn dị thường, cũng không dám xem thường người này nữa.
Trong thâm tâm hắn vô cùng kinh ngạc, hắn cảm thấy mình đã từng thấy thân pháp của Hắc tiên sinh ở đâu rồi, bộ pháp biến ảo linh hoạt quỷ dị, nhưng không thể nhớ nổi.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân vang lên ở đằng sau, Hắc tiên sinh tránh ra, Sở Hoan quay đầu nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện một đoàn nhân mã…
Sở Hoan hơi giật mình, thấy đột nhiên xuất hiện một đám người, chắc là bộ hạ của Hắc tiên sinh, thầm nghĩ, khi mình ra đi cực kỳ bí mật, hành tung cũng được che giấu cẩn thận, sao đám người Hắc tiên sinh lại biết tung tích của mình mà hành thích ở đây?
Đám người ngựa kia dần hiện ra rõ ràng. Có chừng hai, ba chục người, đi đầu là một người cưỡi một con ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200480/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.