Hồ Tông Mậu ra lệnh một tiếng, đám người Diêu phó tướng lập tức mừng rỡ như điên, thư ký Hà Khôi lo lắng vạn phần, khuyên nhủ lần nữa:
- Tướng quân, đêm đã khuya, tình hình quân địch chưa rõ, không nên xuất binh, xin tướng quân nghĩ lại !
- Đợi đến trời sáng, Sở Hoan hoặc là không biết tung tích, hoặc bị Trương Thúc Nghiêm dẫn tới trước mặt bản tướng.
Hồ Tông Mậu tức giận nói:
- Cái gì tình hình quân địch chưa rõ? Chúng ta không phải mù, quân Sở chạy tan tác, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy.
Y rút bội đao ra, trầm giọng nói:
- Đừng nhiều lời nữa, Diêu phó tướng, truyền lệnh xuống, ba cửa thành còn lại đóng chặt, bất kể ai đến gần, lập tức bắn chết, còn cửa chính... !
Y nhìn quét qua các phó tướng và hiệu tướng một vòng, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Hà Khôi, nói:
- Hà Khôi, phòng thủ cửa chính, bản tướng giao cho ngươi, Trần Thụ, ngươi ở lại, nghe lệnh Hà Khôi, cùng Hà thư ký trấn giữ cửa chính.
Một gã phó tướng lập tức không tình nguyện nói:
- Tướng quân, mạt tướng nguyện đi theo tướng quân ra ngoài thành, đánh tan quân Sở, chết cũng không tiếc!
- Không cần nhiều lời, để ngươi ở lại trong thành, nếu bản tướng thủ thắng, coi như ngươi cũng lập được một công lớn.
Hồ Tông Mậu không muốn nói nhiều, nhìn Hà Khôi nói:
- Bản tướng để lại cho ngươi năm trăm người, cố thủ cửa chính, trừ phi bản tướng trở về, nếu không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200456/chuong-1101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.