Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Cửa đá không mở được thì mọi người đều bị vây chết ở đây sao?
Giọng nói già nua của Tân Quy Nguyên thản nhiên vang lên:
- Sau khi trải qua chín tháng sống trong khe núi này thì bên ngoài vẫn chưa bình yên trở lại, Phong Hàn Tiếu vẫn phái rất nhiều người đi tìm chúng ta... Lúc đó lương thực tồn trữ trong núi chỉ còn đủ ba tháng!
Lưu Ly cau mày nói:
- Mọi người sau đó bị nhốt trong này những hơn một năm, ba tháng lương thực đó làm sao đủ được!
Tân Quy Nguyên thở dài:
- Các ngươi cũng biết, cái kinh khủng nhất không phải cái chết mà chính là đói khát.
Sở Hoan rất đồng cảm với hắn, người chưa từng chịu qua cảnh đói khát thì không thể hiểu nổi sự đáng sợ của nó, sự đáng sợ thậm chí còn kinh hoàng hơn cái chết rất nhiều.
Lúc này hắn đột nhiên hiểu ra gì đó, cau mày quét mắt qua một lượt đống xương khắp nơi rồi nói:
- Chẳng lẽ những kẻ này đều vì lương thực mà giết lẫn nhau?
- Dù đã giảm đến mức chỉ đủ để kéo dài hơi tàn nhưng phần lương thực còn lại cũng chỉ duy trì được thêm năm tháng mà thôi.
Ánh mắt Tân Quy Nguyên rút lại:
- Ban đầu thì không ai ý thức được nguy cơ về mặt lương thực, lúc ấy mọi người chỉ thi nhau tìm cách mở cánh cửa đá kia ra, mãi đến khi sức cùng lực kiệt, xác định cánh cửa đó không thể mở ra được nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200319/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.