Khi Tần Lôi tỉnh lại, thấy xung quang một mảng sáng bừng. Trong tích tắc mở mắt ra, những khuôn mặt xung quanh, ngoại trừ Bùi Tích và Sở Hoan, đám người Cừu Như Huyết cũng đứng xung quanh.
Gã nghe thấy có tiếng người reo lên:
- Tỉnh lại rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Tần Lôi bỗng ngồi dậy, thấy mình nằm trên chiếc giường gỗ đơn. Đây là một căn phòng vô cùng đơn sơ. Bùi Tích thấy Tần Lôi ngồi dậy, trìu mến nói:
- Lôi Nhi, con nghỉ ngơi thêm đi, đừng động đậy.
Tần Lôi mở to hai mắt, nghĩ nghĩ một lát nói:
- Tích phụ, con... con cảm thấy không có sức lực, ngã từ trên ngựa xuống... con nhớ là, là cái kẻ mặc áo bào dài đã hại con!
Bùi Tích nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta cũng biết, cái tên phóng độc xấu xa kia, may mắn là Sở thúc có bảo bối trong người, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Bộ dạng gã như trút gánh nặng nói:
- Con thử xem, xem xem còn có chút khí lực nào không.
Tần Lôi nắm tay thành quyền, cảm thấy sức mạnh trở lại, vui vẻ nói:
- Có rồi...!
Gã ghợt nghĩ đến chuyện gì, lại uể oải nói:
- Tích phụ, con không bắt được kẻ cao to ấy...!
- Chuyện này không trách con.
Bùi Tích thở dài:
- Là Tích phụ sơ sẩy...!
Sở Hoan liền nói:
- Đại ca không nên nói như vậy, Cầu tướng quân vong ân bội nghĩa, cơ bản không nghĩ tới, chỉ biết chạy trốn một mình, loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200236/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.