Cầu tướng quân ánh mắt như đao, lạnh lùng nói:
- Ngươi là gian tế!
- Gian tế?
Hắc tiên sinh vẫn giữ được sự tự nhiên, lại cười nói:
- Tướng quân, người đùa sao, từ khi nào ta lại trở thành gian tế?
- Ngươi đương nhiên sẽ không quên, ngươi là người đầu tiên phát hiện ra khẻ hở trong lời nói của Giao Cương, ngươi cũng là người tương kế tựu kế cho bản tướng quân.
Cầu tướng quân cười lạnh nói:
- Cách bố trí của ngươi, rất giống với tâm tư của Sở Hoan.
Hắc tiên sinh buông bát sứ xuống, thở dài:
- Tướng quân cần gì phải nói như vậy, cho dù ta không nói ra, chẳng lẽ tướng quân không phát hiện được sơ hở trong lời nói của Giao Cương? Cho dù không có ta, tướng quân cũng sẽ biết rõ kế hoạch giương đông kích tây của Sở Hoan từ miệng Giao Cương, cũng giống như việc trọng binh mai phục tại trại Lạc Nhật... Điểm này, tướng quân không cần phủ nhận.
Cầu tướng quân cười lạnh nói:
- Nói như thế, là ngươi rũ bỏ trách nhiệm?
- Đương nhiên là có trách nhiệm.
Hắc tiên sinh cười khổ nói:
- Sai lầm của ta, chính là suy nghĩ quá nhiều cho tướng quân, ai biết được Sở Hoan còn gian trá hơn so với tưởng tượng của chúng ta, chúng ta chuẩn bị tương kế tựu kế, ai biết được hắn đã sớm bố trí tốt hết rồi... Sai lầm của ta, chính là không thể phát hiện ra tâm tư đích thực của Sở Hoan.
Cầu tướng quân thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200227/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.