Mặc dù đêm đã khuya, Lâm Đại Nhi vẫn không sao ngủ được, không phải từ phòng cách vách truyền tới tiếng ho khan, mà trong đầu vẫn nghĩ không biết khung cảnh trong căn phòng kia như thế nào.
Sau khi đi ra từ căn phòng bên, nàng đến thẳng phòng giữa, đóng cửa lớn lại, ngồi trên chiếc giường gỗ, tựa vào đầu giường. Mặc dù mấy ngày nay nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Đã một lúc lâu, Sở Hoan còn chưa tới phòng mình, trong đầu nàng bỗng nghĩ ra rất nhiều cảnh. Chẳng nghi ngờ gì nữa, tên côn đồ kia cùng yêu mị Liễu Mỵ Nương hẳn là có mối quan hệ sâu sắc, nếu không cũng không đến mức chẳng màng tính mạng đi giải cứu. Nghĩ đến cô nam quả nữ ở trong phòng kia, đôi tay trắng như phấn của Lâm Đại Nhi nắm chặt lại.
Giữa lúc Đại Nhi đang trằn trọc, cảm giác chốt cửa “Cạch” – một thanh âm vang lên, nàng lập tức trở nên cảnh giác, nhìn thấy cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một người vọt vào trong phòng, không có ngọn đèn đầu, chỉ thấy một màn tối đen. Đại Nhi không rõ là ai, nín thở, nhìn thấy bóng hình kia đến gần, liền lờ mờ đoán được đó là Sở Hoan. Khả năng quan sát của nàng rất tốt, dáng hình Sở Hoan nàng nhớ rõ, nhìn thấy bóng liền biết đó là Sở Hoan.
Biết là Sở Hoan, Đại Nhi lại nằm xuống, quay mặt vào bên trong, ném cho Sở Hoan một cái lưng ngọc.
Sở Hoan để vật đang cầm trong tay lên bàn, khẽ bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200157/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.