Chương trước
Chương sau
Cơ thể Tiếu Hoán Chương hơi nghiêng về phía trước, không hề nói gì nhưng ánh mắt đang dò hỏi.

Tần Lăng đáp:

- Đại nhân, khi chúng tôi đuổi tới hiện trường, ngoài di thể của nhị công tử được trở về phủ thành còn lại thi thể của vài tên tùy tùng đều ở hiện trường. Quan phủ địa phương phái người phong tỏa, không ai động vào thi thể. Hạ quan dò hỏi qua Lan Kế Huyền - người đến hiện trường sớm nhất, từ miệng bọn chúng thì biết nhị công tử bị hại là bởi vì vết đao. Mà các tùy tùng khác bị hại bởi vì trúng tên.

La Định Tây gật đầu nói:

- Đúng vậy, vết thương của nhị công tử cũng không nhiều nhưng đều ở vị trí trí mạng. Một chỗ là vết đao trên yết hầu, một chỗ khác là vết đao ở tim. Hai đao này xuất ra cực nhanh, vết đao rất mỏng, đủ thấy thích khách là nhân vật dùng đao cực kỳ lợi hại.

- Từ vết thương của nhị công tử rất khó đoán được rốt cuộc là ai hạ thủ.

Tần Lăng nói:

- Tay dùng đao giỏi rất nhiều, hơn nữa cây đao sát hại nhị công tử kia là đao rất bình thường, có thể mua được ở nhiều nơi.

- Vậy thu hoạch mà ngươi nói là gì?

Tiếu Hoán Chương lạnh mặt hỏi.

Tần Lăng lấy từ trong lòng ra một cái hộp nhỏ, trình cho Tiếu Hoán Chương nói:

- Hiện trường kỳ quái nhất là thương thế ngựa của nhị công tử nhất định là do dây cản ngựa gây nên, nhưng hiện trường không lưu lại dấu vết của dây cản ngựa. Mấy tên tùy tùng kia, trên người đều không có vết đao, tất cả đều là trúng tên. Hơn nữa, vết thương trúng tên đều là bắn trúng chỗ yếu, nhưng... trên người bọn họ lại không lưu lại một mũi tên nào.

La Định Tây cau mày nói:

- Ngươi nói là, thích khách bắn giết bọn chúng nhưng lại lấy đi mũi tên.

- Đúng vậy.

Tần Lĩnh gật đầu nói:

- Tất cả mũi tên đều bị lấy đi không còn một cái. Nguyên nhân chính là như vậy, hạ quan cảm thấy hết sức kỳ lạ. Cho nên hạ quan đã tiến hành kiểm tra cẩn thận đối với vết thương trên người bọn họ.

Chỉ vào cái hộp nhỏ nhắn của Tiếu Hoán Chương:

- Đại nhân, trong này chính là vụn gỗ của mũi tên từ trong vết thương rất khó mới có thể lấy ra được.

Lúc này Tiếu Hoán Chương đã mở cái hộp nhỏ, nhìn thấy bên trong là vụn gỗ dính máu, cũng không nhiều, có vẻ giống bột phấn bình thường.

Hắn nhìn Tần Lăng:

- Đây là những vật tàn còn sót lại của mũi tên kia?

- Đúng vậy.

Tần Lăng nói:

- Mũi tên đâm sâu vào trong cơ thể rồi sau đó lấy ra từ trong cơ thể tất nhiên sẽ lưu lại một bộ phận vụn gỗ cực nhỏ bên trong cơ thể, trừ khi kỹ thuật lấy mũi tên vô cùng cao minh. Trong sáu thi thể kia, có bốn thi thể đều không tìm thấy vụn gỗ bên trong, đủ thấy nhóm tiễn thủ phục kích này đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nhưng từ hai vết thương trên thi thể khác, hạ quan rất vất vả mới có thể lấy ra một chút vụn này. Có lẽ là trong đêm quá tối, mặc dù bọn chúng rất cẩn thận nhưng vẫn lưu lại manh mối.

Tiếu Hằng cau mày nói:

- Tần đại nhân, một ít vụn mũi tên này có thể nói rõ cái gì?

Tần Lăng nhìn Tiếu Hằng, nghiêm nghị nói:

- Tiếu đại nhân, đây là vật chứng cực kỳ quan trọng, mặc dù chỉ là một ít đồ vật, nhưng thông qua chúng, chúng ta có thể biết nguồn gốc của mũi tên.

Trong mắt Tiếu Hoán Chương hiện ra thần thái:

- Ngươi nói là, ngươi biết nguồn gốc của những mũi tên này.

Tần Lăng gật đầu nói:

- Đúng vậy. Đại nhân, chúng tôi đã kiểm tra đối chiếu, có thể khẳng định chắc chắn, chất liệu của mũi tên này là Tuyết Mộc chế thành...!

- Tuyết Mộc?

Thần sắc Tiếu Hoán Chương biến đổi, Tiếu Hằng và La Định Tây cũng đột nhiên biến sắc.

Tiếu phu nhân nắm lụa trắng, sắc mặt cũng trở nên trắng bạch, giọng run run:

- Tuyết Mộc... lão gia, không phải Tuyết Mộc... không phải bên kia Túc Châu mới có.

Đồng tử của Tiếu Hoán Chương đã co rút lên.

Tần Lăng thần sắc nghiêm trọng nói khẽ:

- Tuyết Mộc ở Đại Tần ta, chỉ có một chỗ sản xuất đó chính là Thiên Sơn đạo Túc Châu... cây cối ở Túc Châu lấy Tuyết Mộc làm chủ, chịu lạnh vô cùng, hơn nữa ở Túc Châu cảnh nội sinh trưởng rất nhiều...!

Tiếu Hằng trầm giọng nói:

- Lẽ nào... lẽ nào cái chết của nhị huynh, với... với Thiên Sơn đạo có liên quan?

- Quân nhân Thiên Sơn lấy vật liệu tại chỗ, mũi tên trong quân nhân bọn chúng dường như đều được chế tạo từ Tuyết Mộc.

La Định Tây cũng nghiêm nghị nói:

- Nếu như nói những vụn gỗ này lấy từ trong mũi tên ra, quả nhiên là Tuyết Mộc. Như vậy... lần nhị công tử bị hại này, Thiên Sơn đạo tuyệt đối không tránh khỏi liên quan.

Khóe mắt Tiếu Hoán Chương run rẩy, nhưng cũng không nói lời nào.

Gã chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt không nói một tiếng.

Tiếu phu nhân hắng giọng nói:

- Chu Lăng Nhạc tại sao... tại sao phải hạ độc thủ với Tĩnh Khiêm như vậy?

- Nhị công tử trấn thủ thành Ngọc Điền, có phương pháp luyện binh, Chu Lăng Nhạc rình mò Bắc Sơn ta chướng ngại đầu tiên chính là nhị công tử.

La Định Tây nắm hai tay:

- Hắn đặt bẫy, phục kích nhị công tử chính là loại bỏ chướng ngại của hắn.

Tần Lăng trầm giọng nói:

- Bọn chúng vốn định làm thần không biết quỷ không hay, nhưng vẫn lưu lại sơ hở... Bọn chúng cho rằng vết thương rất sạch sẽ, nhưng lại vẫn lưu lại một ít vụn gỗ này.

- Không đúng!

Tiếu Hằng nhíu mày bỗng nhiên nói.

Mọi người đều nhìn về phía hắn, Tiếu Hoán Chương cũng hơi mở to mắt, Tiếu Hằng nhìn Tiếu Hoán Chương nói:

- Thúc phụ, cháu cho rằng, cái này là có người muốn châm ngòi li gián, li gián quan hệ giữa Bắc Sơn và Thiên Sơn.

Tiếu Hoán Chương nheo mắt lại...

- Thúc phụ, nếu quả thật là Chu Lăng Nhạc phái người gây nên, bọn chúng làm sao phải dùng mũi tên Tuyết Mộc. Ai cũng biết mũi tên Tuyết Mộc là sản phẩm đặc biệt của Thiên Sơn đạo, chỉ có quân nhân Thiên Sơn mới có mũi tên Tuyết Mộc. Nếu bọn chúng muốn ám sát nhị huynh, hoàn toàn có thể sử dụng mũi tên khác, cần gì phải sử dụng mũi tên Tuyết Mộc có dấu vết rõ ràng như vậy? Đến như vụn gỗ trong vết thương, cháu cho rằng thực sự không phải bọn chúng sơ sẩy mà là thích khách cố ý lưu lại, chính là vì để chúng ta biết rõ thích khách phục kích nhị huynh sử dụng mũi tên Tuyết Mộc, để chúng ta đem đầu mối nhắm thẳng vào Thiên Sơn đạo.

La Định Tây gật đầu nói:

- Tiếu đốc, Tiếu đại nhân nói không sai. Xem ra như vậy sợ rằng không phải là Chu Lăng Nhạc gây nên. Đúng như Tiếu đại nhân nói, nếu là người của Thiên Sơn đạo làm, họ tuyệt đối sẽ không sử dụng mũ tên Tuyết Mộc, cái này không phải là tự làm lộ thân phận sao? Thích khách cố ý lưu lại vụn gỗ của mũi tên, để cho chúng ta thấy bọn chúng sử dụng mũi tên Tuyết Mộc, lấy cái này để cho chúng ta xác định hung thủ là Chu Lăng Nhạc...!

- Đối thủ quả nhiên là hung tàn, không những hại chết nhị công tử còn muốn đổ oan cho Chu Lăng Nhạc, khơi mào chiến tranh giữa Bắc Sơn và Thiên Sơn...!

Tần Lăng cũng bừng tỉnh vẻ đại ngộ:

- Nếu như là vậy, như vậy hung thủ chính là một người khác...!

Tiếu Hằng cười lạnh nói:

- Muốn thấy Bắc Sơn và Thiên Sơn xảy ra xung đột, ở Tây Bắc cũng không nhiều.

Hai con ngươi của La Định phát lạnh:

- Tiếu đại nhân nói... Sở Hoan của Tây Quan?

- Không sai.

Tiếu Hằng cười lạnh nói:

- Tây Quan trải qua chiến hỏa của người Tây Lương, trước kia lại bởi vì phản loạn của Kim Hạ nhị châu, có thể nói là đại thương nguyên khí. Đối với Sở Hoan mà nói, hiện tại hắn cần nhất chính là thời gian. Hắn cần phải có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Chỉ là hiện tại Chu Lăng Nhạc nhắm thẳng vào hắn, hai bên nhìn như bình tĩnh. Ai cũng không nói chắc được khi nào quân nhân Thiên Sơn của Chu Lăng Nhạc tiến vào Tây Quan. Cho nên vào thời điểm này, nếu Bắc Sơn chúng ta và Thiên Sơn thủy hỏa bất dung, Sở Hoan liền có thể ngồi không ngư ông đắc lợi. Vì chính hắn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lấy sức.

- Có lý, có lý.

La Định Tây lạnh giọng nói:

- Tiếu đốc, Tiếu đại nhân phân tích không sai. Hiện tại muốn thấy Bắc Sơn và Thiên Sơn phát sinh xung đột nhất chính là Sở Hoan. Việc này... việc này chín mười phần chính là Sở Hoan phái người gây nên, chính là muốn châm ngòi ly gián.

Thần sắc của Tiếu Hoán Chương lại lộ lên đến mức bình tĩnh dị thường, nhìn quét qua mấy người một cái, cuối cùng hỏi:

- Mấy người các ngươi đều thấy như vậy sao?

Ba người nhìn nhau đều nhẹ gật đầu.

Tiếu Hoán Chương cười lạnh nói:

- Các ngươi nghĩ như vậy, Chu Lăng Nhạc ở giữa tự nguyện chịu thiệt đây chính là kết quả Chu Lăng Nhạc mong muốn.

Tiếu Hằng khẽ giật mình, La Định Tây đã nghi hoặc hỏi:

- Tiếu đốc, ý của ngài là?

- Suy luận của Tiếu Hằng, thực sự rất có kiến giải nhưng là phương hướng của các ngươi, hoàn toàn khác biệt ý nghĩ của các ngươi, ở giữa quỹ tích của Chu Lăng Nhạc.

Trong mắt Tiếu Hoán Chương lạnh lùng vô cùng, cười lạnh nói:

- Con người Chu Lăng Nhạc, bản đốc không nói các ngươi cũng biết rõ tâm can. Người này gian trá giảo hoạt, am hiểu sâu nhân tâm, mỗi nước cờ hắn đi có thể tính tới mấy chiêu về sau... Nếu bản đốc cũng nghĩ như các ngươi cũng liền trúng quỷ kế của Chu Lăng Nhạc.

- A?

Tiếu Hằng ngạc nhiên nói:

- Thúc phụ, lẽ nào người cho rằng việc này cũng không phải Sở Hoan làm.

Tiếu Hoán Chương nghiêm nghị nói:

- Bản đốc hỏi các ngươi một câu, Tĩnh Khiêm lần này bị hại phải chăng chỉ có một phía Chu Lăng Nhạc gây nên?

Không đợi mọi người nói đã lắc đầu nói:

- Lần này Tĩnh Khiêm bị hại là nội ứng ngoại hợp, phủ thành bên này có gian tế, bên ngoài là Lưu Kiền còn có liên lụy tới người khác hay không vẫn phải điều tra. Nếu không phải Lưu Kiền bên này để lộ thông tin, Tĩnh Khiêm không thể khuya khoắt chỉ đem vài tên tùy tùng đi suốt đêm về phủ thành. Mặc dù bản đốc hiện tại còn không biết rốt cuộc Tĩnh Khiêm nhận được tin tức gì nhưng có một điểm có thể khẳng định. Truyền tin tức tất nhiên là biết rõ tâm tư của Tĩnh Khiêm, truyền tin tức tới cũng đoán ra là Tĩnh Khiêm nhất định đi suốt đêm hồi phủ thành.

Tiếu Hằng gật đầu nói:

- Thúc phụ nói đúng lắm, lần này nếu như không có nội ứng của phủ thành bên này hung thủ tuyệt đối không thể thực hiện được. Nhị huynh vô cùng coi trọng an toàn của mình, ngày bình thường xuất hành đều cực kỳ cẩn thận. Nếu không phải lần này gấp gáp cũng không có khả năng khuya khoắt mang theo mấy người trở về.

- Cho nên có một điểm phải khẳng định, hung thủ muốn thực hiện âm mưu này nhất định phải nhờ lực lượng nội gián.

Tiếu Hoán Chương thần sắc lạnh lùng:

- Bản đốc hỏi các ngươi, Sở Hoan khứ vãng Tây Quan có bao nhiêu lâu?

- Vẫn chưa tới một năm.

- Đúng vậy, Sở Hoan đến Tây Quan mới chỉ một năm. Trước là Đông Phương Tín, về sau là thác loạn của Kim Hạ nhị châu, sau cùng lại là về Hồ Lô sơn... Ngoài ra còn muốn thi hành điều lệnh phần lớn công việc ở Tây Quan quấn quýt lấy hắn, hắn coi như bất khả kháng. Cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy thâm nhập vào Bắc Sơn. Với năng lực hiện tại của hắn căn bản cũng không có khả năng tìm được nội ứng ở bên này Bắc Sơn ta, huống chi hắn với Lưu Kiền không gặp mặt, làm sao có thể mua chuộc được Lưu Kiền?

Tiếu Hoán Chương chậm rãi nói:

- Nếu nói Sở Hoan ở Tây Quan thâm căn cố đế, ở bên cạnh đã tọa trấn nhiều năm, bản đốc cũng sẽ hoài nghi hắn. Nhưng căn cơ của hắn quá nông cạn, Tây Quan còn hoàn toàn không thể nắm giữ, không có khả năng có tinh lực bận tâm đến Bắc Sơn ta.

Tiếu Hằng như có điều suy nghi gật đầu nói:

- Thúc phụ nói đúng lắm, Sở Hoan bởi vì tình hình của Tây Quan cũng đã sứt đầu mẻ trán. Tinh lực chủ yếu của hắn hiện nay đều là đặt ở Tây Quan hẳn là không có quá nhiều tinh lực thẩm thấu Bắc Sơn ta.

- So ra mà nói, Chu Lăng Nhạc ngồi trấn Thiên Sơn gần mười năm, thâm căn cố đế ở Thiên Sơn. Hơn nữa lúc người Tây Lương đánh vào nhưng hắn là tổng đốc tạm thời của toàn bộ Tây Bắc. Bắc Sơn chúng ta còn có rất nhiều cái đinh trong mắt hắn.

Tiếu Hoán Chương cười lạnh nói:

- Mặc dù hắn căn cơ ở Thiên Sơn, nhưng trong Bắc Sơn tai mắt của hắn rất nhiều, cho đến giờ, vẫn có một tấm lưới của hắn tại Bắc Sơn ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.