Chương trước
Chương sau
Tuyết rơi dày đặc, bay trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân đến, Điền Hậu mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Cừu Như Huyết bước đi loạng choạng, từ từ bước đến.

Ngực Cừu như Huyết còn đang chảy máu, nhát đao trên đùi kia cũng khiến dùi y đầm đìa máu, nhưng ánh mắt y lại sáng lên. Thấy ánh mắt y, Điền Hậu cảm nhận được một sự sỉ nhục chưa từng có.

- Đây chính là một đao Huyễn Tứ đao?

Y không tiến đến quá gần, đứng cách Điền Hậu vài bước, dừng lại, thấy vết máu chảy ra từ cánh tay bị chặt của Điền Lợi, than:

- Quỷ Đao quả là danh bất hư truyền, hôm nay cũng xem như biết được danh nghĩa Quỷ đao!

- Vì sao...!

Điền Hậu như trong mộng, lúc này không cảm nhận được sự đau đớn của việc đứt tay:

- Sao lại như vậy? Sao có thể... Ngươi dùng chiêu gì?

- Ngươi hỏi ta chiêu thức phá tuyệt kỹ Huyễn tứ đao?

Y cười nhạt, lắc đầu nói:

- Thực ra, ngay đến ta cũng không biết gọi chiêu này thế nào. Vốn định gọi là Phá quỷ thức, nhưng... Trước đó không hề nắm chắc phần thắng, nên tên Phá quỷ thức gọi quá sớm, nhưng bây giờ có thể chính thức gọi như vậy rồi...!

Điền Hậu run người:

- Phá Quỷ thức... Phá quỷ thức...!

Trong chốc lát, tê dại nói:

- Ngươi học chiêu này từ đâu? Đây là ai truyền thụ cho ngươi?

- Không ai truyền thụ.

Y lắc đầu nói:

- Ta bỏ ra ba tháng, tự mình nghĩ ra...!

- Bỏ ra ba tháng?

Toàn thân Điền Hậu run lên.

- Ngươi dùng ba tháng nghĩ ra? Điều này... điều này không thể, tuyệt đối không thể...!

Đương nhiên là Điền Hậu không tin.

Quỷ đao, ảo ảnh y luyện đao từ khi lên 10, đến nay đã hơn 30 năm.

Tuyệt chiêu này y đã bỏ ra hơn 20 năm mới ngộ ra ý nghĩa sâu xa của nó, cũng mới luyện thành Quỷ đao ảo ảnh.

Thế mà Cừu Như Huyết lại nói nhẹ nhàng rằng y bỏ ra 3 tháng, liền nghĩ ra được Phá quỷ đao. Mà chiêu thức không hề có danh tiếng này lại có thể dễ dàng phá giải Quỷ đao ảo ảnh bản thân luyện hơn 20 năm, lại còn chặt đứt một cánh tay của mình, điều này khiến y không thể tin nổi.

Y đương nhiên không tin tên Cừu Như Huyết này tự mình nghĩ ra chiêu thức này, lại càng không tin chỉ bỏ ra 3 tháng lại có thể tạo ra đao pháp.

Cừu Như Huyết vốn dùng đao bằng tay phải, nhưng tay phải của hắn đột nhiên bị Lỗ Thiên Hữu tập kích, chặt đứt. Từ đó về sau, y đã luyện Tả thủ đao.

Đối với người luyện đao, dường như đều là dùng tay phải, tay trái rất hiếm gặp. Mà dù có dùng tay trái cũng không thể thông thuận như tay phải được.

Trước đây y cũng dùng tay phải, cũng luyện qua Tả thủ đao. Sau khi tay phải bị chặt đứt, y bất đắc dĩ phải dùng tay trái.

Điền Hậu lại không giống vậ có thể sử dụng đao bằng cả hai tay, hơn nữa uy lực cũng không hề nhỏ. Thông thường y không hay dùng tay trái, đơn giản tay trái là sát chiêu thực sự của y. Tinh hoa trong đao pháp của y đều là dùng tay trái thi triển. Tuyệt kỹ của y cũng chỉ có tay trái mới có thể thi triển ra được.

Nhưng hiện tại, tay trái y đã bị chém đứt, cũng giống như tinh hoa đao pháp mấy chục năm của y bị phế bỏ. Đả kích này với y không hề nhỏ!

Cừu Như Huyết nhìn y, thản nhiên nói:

- Ta không cần lừa gạt một người sắp chết, chiêu này đúng là ta dùng ba tháng để nghĩ ra. Tất nhiên nếu không phải sớm biết Quỷ đao của ngươi có chiêu này, e rằng ta đã không nghiên cứu Phá quỷ thức này.

- Ngươi...lời này có ý gì?

- Có thể ngươi đã quên, ngươi đã dùng chiêu thức này với một người.

Cừu Như Huyết thản nhiên nói:

- Người đó nhớ như in chiêu này của ngươi, đã nói lại với ta. Từ lúc đó ta đã chuyên tâm nghiên cứu môn pháp hóa giải chiêu này... Trước đây ta cũng chưa nghĩ đến sẽ có một ngày dùng đến chiêu thức này. Chỉ là, ngươi nên hiểu, một đao khách chân chính luôn có hứng thú với việc hóa giải đao pháp của cao thủ. Do đó... ta mới tập trung nghiên cứu điểm sơ hở trong chiêu thức này của ngươi...!

Đồng tử Điền hậu co lại.

Y đột nhiên nghĩ ra, đến ngày hôm nay, có thể sống sót dưới Quỷ đao ảo ảnh của y, trước Cừu Như Huyết chỉ có một người.

Sở Hoan!

Không sai, y đã từng động thủ với Sở Hoan, trong lòng còn có suy nghĩ giết người, liền thi triển chiêu này, lại bị Sở Hoan phá giải.

- Chính sự dũng cảm và quyết đoán của Sở tổng đốc đã phá giải đao pháp của ngươi chứ không phải dùng đao trị đao.

Cừu Như Huyết chậm giãi nói:

- Hơn nữa, chuyện ta thích làm nhất là lấy đao khắc đao. Ngươi nên cảm ơn Sở tổng đốc, vì ngài đã nhớ rõ chiêu này của ngươi. Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của ngài, ta mới tìm được sơ hở trong đó. Phải thừa nhận, chiêu này của ngươi thật sự rất lợi hại. Ta suy nghĩ ngày đêm, thậm chí lúc bắt đầu ta còn nghĩ chiêu này của ngươi hoàn hảo, không có khuyết điểm, là tuyệt thế đao pháp không gì địch nổi. Nhưng Sở tổng đốc đã nhắc nhở ta, ngài đã có thể phá giải đao pháp của ngươi, vậy thì đao pháp đó nhất định có khuyết điểm, do đó ta mới nhận được sự dẫn dắt, tìm ra điểm sơ hở...!

Đồng tử Điền Hậu co lại, cuối cùng y cũng hiểu ra mình bị Sở Hoan đánh bại.

Sở Hoan là người duy nhất còn sống dưới tuyệt chiêu của y, hơn nữa dưới điện quang hỏa thạch, hắn lại có thể nhìn rõ chiêu pháp của mình, bên hắn lại có một tên Cừu Như Huyết yêu đao vô cùng, lại còn thích dùng đao khắc đao.

Điền Hậu cắn chặt răng, rồi đột nhiên cười ha hả.

- Ngươi cười cái gì?

- Đao của ngươi thực sự đã thắng ta, nhưng... đêm nay ngươi vẫn thất bại.

Điền Hậu cười nói:

- Tề Vương đã chết, cuối cùng ngươi vẫn không thể cứu được y...!

Cừu Như Huyết run rẩy, thần sắc ngưng đọng, đứng dậy, đúng lúc này âm thanh giẫm lên tuyết truyền đến. Theo đó, có vài người đang tiến về phía giật mình, tưởng rằng hai tay bị chặt đứt của Điền Hậu hồi phục.

Dù y đã phá giả tuyệt chiêu của Điền Hậu, nhưng trước đấy cũng đã cật lực đấu, thể lực và tinh lực đều tiêu hao rất lớn. Hơn nữa, y lại bị trúng hai đao, dù không nguy hiểm nhưng mất rất nhiều máu, lúc này đã không còn sức lực, nếu hai tên kia quay lại, mình y không thể địch nổi.

Chợt nghe bên đó truyền đến tiếng la:

- Cừu đại hiệp, Cừu đại hiệp, ngươi có ở bên đó không?

Là giọng của Lô Hạo Sinh, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, liền vội hét lớn đáp lại:

- Là Trưởng sử Lô phải không? Ta ở đây. Vương gia... Vương gia sao rồi?

Bóng người bước nhanh lại, giọng Vương gia truyền đến:

- Cừu đại hiệp, bổn vương ở đây, không cần lo lắng.

Nghe thấy giọng Tề vương, y vô cùng vui mừng. Điền Hậu thì biến sắc, môi run lên, thất thanh nói:

- Chuyện này... chuyện này không thể...!

- Cát nhân ắt có thiên tướng!

Y thở phào nhẹ nhõm nói:

- Điền Hậu, xem ra người thua cuộc cuối cùng vẫn là ngươi!

Tề Vương ôm Lăng Sương đến, trên người nàng đắp xiêm y, là áo bông của Tề Vương. Tề Vương chỉ mặc áo trong, Trưởng Sử Lô đứng bên cạnh. Thấy y đứng bên một cây đại thụ, Tề Vương thở phào nói:

- Cừu đại hiệp, ngươi không sao thật tốt...!

Bỗng thấy Điền Hậu quỳ trên đất, Tề Vương tức giận, lạnh lùng nói:

- Điền Hậu, thì ra là ngươi!

Điền Hậu thấy Tề Vương vẫn sống, tâm như tro tàn. Y lại bại dưới tay Cừu Như Huyết, tay trái bị chém đứt, lại càng buồn thêm. Lúc này lại thấy Tề Vương không hề bị giết, y lại càng mất hết can đảm.

Y lạnh lùng nhìn Tề Vương rồi nhắm mắt, không nói thêm gì.

- Vương gia, cánh tay y đã bị chặt đứt.

Cừu Như Huyết đến bên Tề Vương.

- Hiện tại đã sống không bằng chết.

- Y... cánh tay y bị đứt rồi?

Tề Vương giật mình, nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy cánh tay bị đứt kia trên tuyết. Thần sắc ngài liền thay đổi, cười phá lên, nói lớn:

- Không ngờ, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Điền Hậu, ngươi là con chó điên cuồng nhất dưới trướng Thái tử, không ngờ cũng có ngày hôm nay, đúng là ông trời có mắt...!

Điền Hậu run lên, không nói gì.

- Vương gia, Lăng Sương cô nương, đây là...!

Thấy Tề vương ôm nàng, y nhíu mày, rất lo Lăng Sương gặp bất trắc. Khi y rời đi theo quân Tây quan, Sở Hoan không chỉ dặn phải bảo vệ an toàn cho Tề vương mà cả Lăng Sương nữa. Nếu nàng gặp bất trắc, sẽ khó bàn giao cho hắn.

- Không sao, Lăng Sương chỉ bị sốt.

Tề Vương lập tức nói:

- Cừu đại hiệp, chúng ta cần tìm đại phu, cần nhanh chóng xem bệnh cho Lăng Sương...!

Y nói:

- Vương gia không cần lo lắng, ta hành tẩu giang hồ quen mang theo ít thuốc. Nếu là sốt do cảm lạnh, ta có mang theo thuốc, có thể ổn định tạm thời bệnh tình của Lăng Sương cô nương...!

Y quay sang nhìn Điền Hậu hỏi:

- Vương gia, tên Điền Hậu này xử trí thế nào? Chỉ cần Vương gia hạ lệnh, ngay bây giờ có thể chém chết y...

- Được, một đao giết y!

Mắt Tề Vương ánh lên vẻ phẫn nộ, lời vừa nói ra, lập tức lắc đầu:

- Không, không cần vội giết y...mất một cánh tay đồng nghĩa với phế nhân. Thái tử ra tay độc ác, tàn nhẫn vô tình, dù Điền Hậu có quay về, cũng mất mạng. Nhưng bổn vương vẫn muốn y về nói mấy lời...!

Vương gia ôm Lăng Sương, tiến lại phía Điền Hậu, Cừu Như Huyết không hề buông lỏng đề phòng, đi theo vương gia. Tề Vương nhìn Điền Hậu, lạnh lùng nói:

- Điền Hậu, hôm nay bản vương để cho tên tay sai nhà ngươi một con đường sống. Sau khi quay về, nói với Thái tử một câu... trước đây bổn vương, luôn coi y là huynh đệ, trong lòng luôn có ý tình thủ túc. Nhưng y lại đê tiện độc ác, lại có sát ý, muốn dồn bản vương vào chỗ chết, bổn vương ân đoạn nghĩa tuyệt với y, từ nay về sau không còn tình thủ túc. Ngươi quay về, nói với y, bổn vương nhất định sẽ đến tìm y, ngày gặp lại chính là lúc sinh tử!

Điền Hậu nheo mắt lại, nhưng không nói gì.

Tề Vương hừ một tiếng:

- Chúng ta đi!

Quay người liền đi, Cừu Như Huyết và Lô Hạo Sinh theo sau. Đi được một đoạn, Cừu Như Huyết quay lại nhìn, chỉ thấy Điền Hậu như quỷ trên tuyết, co người lại, như một con chó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.