Khi Bùi Tích đến, còn tưởng rằng Sở Hoan có việc quan trọng cần thương lượng, tới trong sảnh, Sở Hoan đã mỉm cười mời Bùi Tích ngồi, Bùi Tích hỏi:
- Nhị đệ, ngày mai là đại hôn, còn chuyện gì chưa nghĩ ra nữa? Một lúc nữa mấy cô nương nhập môn, tất cả mọi việc đều phải cân nhắc kỹ một chút, ba vị cô nương hôm nay đều là nghĩa nữ của mấy gia tộc lớn, đây đều là người có mặt mũi, chúng ta lơ là sơ suất không sao cả, nhưng chớ khiến người khác vì sơ sẩy của chúng ta mà rút lễ.
Mắt thấy hôn lễ sắp đến, Lý phu tử vẫn không thể đuổi đến trước hôn lễ.
Bùi Tích với tư cách huynh trưởng kết nghĩa của Sở Hoan, có một số việc, đương nhiên phải lo liệu.
Sở Hoan cười cười, vỗ vỗ cái hộp trên bàn, mỉm cười nói:
- Đại ca, đây là quà tặng cho huynh.
Bùi Tích khẽ giật mình, cười nói:
- Là hôn lễ của đệ, không phải của ta. Hơn nữa, ta đây nghèo hèn không tặng nổi hậu lễ gì, sao đệ lại quay ra tặng quà cho ta?
- Huynh cứ mở ra đi.
Sở Hoan lại cười nói.
Bùi Tích thấy Sở Hoan cười cổ quái, ngược lại cũng có chút kỳ quái, mở hộp ra. Bên trong hộp đặt một cái hộp ngọc, y ngẩng đầu liếc nhìn Sở Hoan, Sở Hoan chỉ vào hộp ngọc nói:
- Tiếp tục mở ra.
Bùi Tích cảm thấy hiếu kỳ, lấy hộp ngọc ra, để ở lòng bàn tay, mở ra xem, lập tức nói:
- Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3199913/chuong-1372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.