Chương trước
Chương sau
Tại thành Đan Dương, Tiếu Hoán Chương đã cảm thấy đại sự không ổn, tay chân La Định Tây đã lạnh buốt.

Khi ý thức được cái gọi là quân chủ lực Tây Quan trước mắt mình rất có thể chỉ là mồi nhử, lão thấy từ hai bên cánh trái phải của quân Bắc Sơn xuất hiện hai đội binh mã lớn.

Lúc này lão đã hiểu, Bắc Sơn trăm ngàn phương kế muốn mượn cơ hội này đánh tan quân chủ lực tuyến nam của Tây Quan, nhưng cuối cùng, thông minh bị thông minh hại, đã bị Sở Hoan chơi xỏ.

Khi hai cánh quân sau lưng xuất hiện, La Định Tây thậm chí không cần nhìn cờ xí đã biết chắc chắn đó là phục binh quân Tây Quan.

Gã sắp xếp hai cánh phục binh mai phục quân Tây Quan, muốn ba mặt bọc đánh, nhưng hiển nhiên quân Tây Quan còn cao tay hơn, đã thiết hạ phục binh đằng sau quân Bắc Sơn, không chút nghi ngờ, tầng tầng lớp lớp, nắm rõ như lòng bàn tay kế hoạch của Bắc Sơn, hoàn toàn nương theo kế hoạch của Bắc Sơn mà lừa đối phương vào bẫy.

Cái gọi là quân Tây Quan rút lui thực ra chỉ là mồi nhử dụ quân chủ lực Bắc Sơn tới nơi diễn ra quyết chiến thực sự. Khi quân Bắc Sơn muốn nấu mỳ quân Tây Quan, lại bị quân Tây Quan bao hết như sủi cảo, thế cục chiến trường đã hoàn toàn thay đổi, trong cùng là dụ binh của quân Tây Quan mà lúc trước đã phải khổ chiến, bên ngoài là quân chủ lực Bắc Sơn ba đường giáp công, ngoài cùng là quân Tây Quan mai phục từ trước tấn công quân Bắc Sơn.

Trên chiến trường khắp nơi đều là tiếng kêu la thảm thiết liên miên không dứt, thiết mã kim qua, đao quang kiếm ảnh loang loáng.

Quân Tây Quan bị giáp công ba mặt vẫn bình tĩnh đối phó, có thể thấy hiển nhiên họ đã chuẩn bị cho trận chiến gian khổ này, hơn nữa còn đặt ra đối sách tương ứng.

Ngược lại, quân Bắc Sơn thấy có địch binh tấn công từ bên ngoài hoàn toàn bất ngờ, bọn họ chưa bao giờ chuẩn bị cho việc này.

Khi làm mồi, quân Tây Quan đã chuẩn bị đầy đủ, trước khi cận chiến đã sắp đặt xong trận thế, ba mặt nghênh địch, liều chết chiến đấu. Ngược lại, quân Bắc Sơn hoàn toàn không chuẩn bị cho trường hợp bị quân địch tập kích sau lưng, nên khi hai cánh quân Tây Quan mai phục xuất hiện, ngoại trừ một ít quan quân Bắc Sơn ở vòng ngoài nhận ra có gì không đúng, phần lớn quân Bắc Sơn hoàn toàn không biết gì, vì bọn họ vẫn cho rằng chỉ có phục binh của mình, chưa bao giờ nghĩ đến đằng sau phục binh còn có phục binh của địch.

Đây là một bố cục chu đáo chặt chẽ lớn của quân Tây Quan, quân Bắc Sơn bị quân Tây Quan tính kế, cho nên khi tiếng giết vang lên sau lưng, thấy đội hình hỗn loạn, tướng sĩ Bắc Sơn vẫn còn không hiểu. Tới khi nghe có tiếng kêu gào mới biết thì ra có địch đánh úp từ hậu phương, nhất thời run sợ, sĩ khí giảm mạnh. Ngược lại, dụ binh của quân Tây Quan nghe có nhân mã của mình đang tới sĩ khí đại chấn, càng liều mạng chém giết.

Máu chảy thành sông nhuộm cả đại địa, toàn bộ chiến trường ngập trong sắc đỏ, trong không khí tanh nồng hương vị và tiếng cười của tử thần. Tới lúc này, binh sĩ hai bên chém đã say máu, giết tới đỏ mắt, quân Tây Quan hăng hái muốn liều chết, tranh thủ cơ hội này đánh tan quân Bắc Sơn, mà phần lớn tướng sĩ Bắc Sơn đã hiểu mình đã rơi vào bẫy của người Tây Quan, chỉ trong một thời gian ngắn, dường như bốn phương tám hướng đều là người Tây Quan, như dã thú rơi vào bẫy, bọn họ tuyệt không cam lòng chết như vậy, cũng muốn liều chết xông ra.

Trên chiến trường, thi thể ngổn ngang, tàn khốc vô cùng.

La Định Tây tay chân lạnh buốt, lúc này, gã hiểu rất rõ, muốn thắng, muốn đánh bại quân Tây Quan tối nay là chuyện hoang đường viển vông, ngay từ đầu họ đã thiết lập ván cục chặt chẽ cẩn thận từ đầu tới cuối, kết quả tiếp theo không phải là quân Bắc Sơn có đánh bại được quân Tây Quan hay không, mà là quân Bắc Sơn có thể thoát ra từ Bắc Châu mà quay về hay không.

Bên kia thành Đan Dương, cha con Tiếu thị lo La Định Tây và thủ hạ quân Bắc Sơn sẽ tẫn táng ở Giáp Châu, La Định Tây cảm thấy không phải là như vậy, đương nhiên gã biết một khi đội quân thủ hạ của mình thất bại sẽ có ý nghĩa thế nào với Bắc Sơn. Để chiếm được Giáp Châu, Bắc Sơn đưa hết tinh nhuệ ra nếu bị quân Tây Quan giết sạch, thì tất nhiên kế tiếp quân Tây Quan sẽ xuôi nam tiến vào cảnh nội Bắc Sơn. Binh mã còn lại ở đây hiện giờ đều ở vùng Ngọc Điền tây tuyến, cho dù có điều tới cũng sợ là khó ngăn được quân Tây Quan. Chưa hết, nếu quân Tây Quan thực sự đánh vào cảnh nội Bắc Sơn, Chu Lăng Nhạc đang rục rịch trên Thiên Sơn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội. Tuy hiện giờ Chu Lăng Nhạc còn đang tìm cơ hội đánh vào Tây Quan, nhưng một khi Bắc Sơn lâm vào khốn cảnh, La Định Tây khẳng định chắc chắn Chu Lăng Nhạc sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhất định quân Thiên Sơn sẽ theo Tây tuyến tiến vào Bắc Sơn, tới lúc đó, Bắc Sơn hai mặt giáp địch, hậu quả khó lường.

Những suy nghĩ này chạy qua trong đầu gã rất nhanh, vào lúc này, gã biết cần phải gian khổ tiếp tục mà đánh, lưỡng bại câu thương, cái giá quân Bắc Sơn phải trả nặng nề hơn, nhưng có câu rừng xanh còn đó sợ gì củi đun, hiện giờ muốn giữ cả tòa núi xanh hoàn hảo đã là không thể, nhưng có thể giữ được nửa quả núi cũng đã vô cùng quan trọng với tương lai Bắc Sơn.

Dù sao gã cũng là danh tướng Tây Bắc, hạ quyết tâm, truyền lệnh xuống cho kỵ binh đang thối lui lập tức bày trận, không nhắm về phía bắc, mà nhắm về phía thành Thanh Đường. Lúc này, gã ý thức được, quân Tây Quan đã thiết hạ phục binh ở đây hẳn người Tây Quan đã nghĩ đến việc quân Bắc Sơn sẽ quay đầu và sẽ bị diệt toàn quân tại đây, như vậy, sau lưng mình rất có thể sẽ có vấn đề. Hiện giờ quan trọng nhất là nhanh chóng rút về Bắc Sơn, dù sao kỵ binh chủ lực còn chưa bị tổn thương trí mạng, dùng kỵ binh mở đường, mặc kệ uy hiếp sau lưng mà mở ra một con đường.

La Định Tây biết rõ, vào lúc này mà hạ lệnh rút quân chắc chắn sẽ gây ra cảnh toàn quân tan tác, quân Tây Quan cũng sẽ đuổi giết đằng sau, kết quả chắc chắn quân Bắc Sơn phải trả cái giá còn nặng nề hơn, nhưng nếu tiếp tục đánh giết, quân Bắc Sơn cũng có thể sẽ toàn quân bị diệt, cân nhắc nặng nhẹ, thà rằng gã chọn tổn thất nặng nề nhưng cũng tốt hơn toàn quân bị diệt, lập tức không do dự, lệnh cho người thổi kèn truyền lệnh toàn quân lui lại.

Lĩnh quân cũng giống như làm người, nam tử Hán đại trượng phu, co được thì giãn được.

Tiếng kèn vang lên, tướng sĩ Bắc Sơn đang chiến đấu không ít người đã sa sút tinh thần, nghe được tiếng kèn, chiến ý cuối cùng cũng tan thành mây khói, ngoại trừ rất ít binh tướng đang say máu đỏ mắt, phần lớn tướng sĩ Bắc Sơn nghe được tiếng kèn đều không dám tiếp tục đánh nữa mà nhanh chóng bỏ chạy về phía nam.

Binh bại như núi đổ, nháy mắt, quân Bắc Sơn cơ hồ là toàn tuyến sụp đổ, như bầy dê bị mãnh hổ đuổi, toàn quân Bắc Sơn tháo chạy khắp chiến trường hơn mười dặm, đừng nói là tập kết thành trận hình, thậm chí ngay cả người bên cạnh mình là địch hay bạn họ cũng còn không có thời gian để nhìn. Tiềm lực của con người là vô hạn, đặc biệt là khi tính mạng đang bị đe dọa, cần phải chạy trốn để tìm dường sống, gần như tất cả mọi người đều kích phát ra hết tiềm lực trong cơ thể mình.

La Định Tây cũng nghĩ tiếng kèn rút lui vừa vang lên quân Bắc Sơn sẽ sụp đổ, nhưng gã cũng không nghĩ sẽ triệt để và nhanh như vậy, mấy vạn đại quân, ngoại trừ một số rất ít có thể bảo trì rút lùi bên ngoài trận hình, gần như tất cả đều như đám thỏ điên vắt chân len mà chạy.

Gã hô hào gào thét, rất nhiều tướng lĩnh Bắc Sơn cũng kêu gọi, nhưng vô ích. Khắp nơi đều là binh tướng Bắc Sơn chạy thục mạng, đằng sau là quân Tây Quan đuổi đánh, có rất nhiều nơi quá đông người chen chúc mà dẫm đạp lên nhau.

La Định Tây không thể làm gì, hiện giờ gã chỉ có thể trông cậy vào kỵ binh. Kỵ binh là đội quân mà Bắc Sơn đã tốn rất nhiều tinh lực và tiền tài để huấn luyện, hàng ngày đều rèn luyện chiến đấu không hề ít, hơn nữa, cho dù trong nghịch cảnh cũng sẽ không bị vỡ trận.

Lúc này kỵ binh đang theo lệnh của La Định Tây mà đột kích theo hướng nam. La Định Tây cũng đã thúc ngựa tiến lên, sắc mặt tái xanh.

Quân Bắc Sơn sụp đổ hoàn toàn, nếu cứ như vậy mà bại lui không đối phó, cho dù quân Bắc Sơn rút đến Đan Dương, quân Tây Quan đuổi tới, rất có thể thành Đan Dương cũng sẽ lập tức bị vây.

Hiện giờ phương pháp duy nhất có thể dùng để đối phó là trước hết dùng kỵ binh đả thông lấy một con đường rút lui sau lưng, tới khi qua được sông Lương Tử lại bày trận kỵ binh, quay đầu lại ngăn cản quân Tây Quan đuổi giết.

Năm ngàn kỵ binh Bắc Sơn đã hao tổn mất mấy trăm người, hiện giờ vẫn còn bốn ngàn kỵ binh, vẫn là một sức mạnh không thể khinh thường. La Định Tây đã hạ quyết tâm, rút tới sông Lương Tử, tổ chức kỵ binh quay đầu, trùng kích quân Tây Quan, ngăn cản quân Tây Quan đuổi giết, đến khi thối quân lùi tới thành Đan Dương, dùng kỵ binh tranh thủ thời gian cũng có thể kịp nhanh chóng tổ chức phòng thủ trên thành Đan Dương.

Sáng sớm, La Định Tây suất lĩnh kỵ binh một đường lao nhanh, nhìn trên đầu thành Thanh Đường phía xa xa, lá cờ chữ “Sở” tung bay, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng gã vẫn cảm thấy lành lạnh, không nghi ngờ gì nữa, thành Thanh Đường vẫn đang nằm trong tay kẻ địch. Gã đã để lại bốn ngàn binh mã của Bồ Tôn Thụy, nhưng lúc này lại chẳng thấy ai, thầm kinh hãi, gã thực sự không biết mấy ngàn nhân mã kia đã đi đâu?

Lúc này gã thực sự nghi ngờ không biết rốt cuộc quân Tây Quan có bao nhiêu binh mã, hình như toàn Giáp Châu nơi nào cũng đầy quân Tây Quan. Nhưng theo như tin tình báo gã nắm được, quân Tây Quan không đến hai vạn người, binh lực của bọn họ bố trí như thế nào? Vì sao đánh đến bây giờ vẫn cảm thấy dường như ba vạn quân Bắc Sơn đã rơi vào vòng vây của quân Tây Quan?

- Chạy về phía tây!

La Định Tây vừa thúc ngựa chạy nhanh vừa truyền lệnh xuống, thành Thanh Đường vẫn nằm trong tay người Tây Quan, ai biết bên cạnh đó có mai phục hay không? Vẫn là vòng qua thì hơn. Lúc này, đừng nói đến thành Giáp Châu, La Định Tây cũng không có bất kỳ ý định gì với thành Thanh Đường.

Kỵ binh vòng qua phía tây thành Thanh Đường, La Định Tây giơ cao chiến đao ý cho dừng lại. Gã ghìm chặt ngựa, nhìn thành Thanh Đường, chợt nghe có một thuộc cấp lớn tiếng báo:

- Thống chế, bên kia có một đội nhân mã... Hình như là người của chúng ta?

La Định Tây trợn mắt nhìn lại, trời đã sáng hoàn toàn, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ từ phía nam xuất hiện một đội nhân mã đang nhanh chóng di động về phía thành Thanh Đường, tinh kỳ phấp phới, chữ “Tiếu” tung bay.

- Là người của chúng ta!

La Định Tây nhíu mày:

- Là viện binh từ Đan Dương tới!

Gã thúc ngựa phóng tới phía đội ngũ đó, kỵ binh sau lưng nhanh chóng đuổi kịp. Đội ngũ đó là viên binh do Tiếu Tĩnh Sanh cùng Viên Liêu mang tới từ Đan Dương.

Thấy một đại đội kỵ binh xông lại, Tiếu Tĩnh Sanh còn đang cả kinh, tới khi thấy rõ cờ xí bèn nhẹ nhàng thở ra, lớn tiếng gọi:

- La Thống chế!

La Định Tây nhanh chóng thúc ngựa đi, tới trước đội ngũ chắp tay hỏi:

- Đại công tử, đây là...

- Bồ Tồn Thụy binh mã tan tác, trốn cả về Đan Dương, ta lo quân Tây Quan ngăn trở đường lui của các ngươi nên suất quân tới giúp.

Tiếu Tĩnh Sanh nhìn đại đội kỵ binh theo sau La Định Tây mà không thấy bóng bộ binh, nhất thời cũng không hiểu rõ chiến cuộc thế nào, chỉ thấy có vẻ kỵ binh vẫn còn nguyên vẹn, nhẹ nhàng thở ra hỏi:

- La Thống chế, tình hình chiến đấu thế nào?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.