Hắn như đang suy nghĩ điều gì, đám binh lính bên cạnh cũng không dám lên tiếng. Sau một hồi, hắn mới cất ngọc bài vào ngực, đứng dậy, dặn dò:
- Đây là gian tế thâm nhập vào thành, muốn thích sát bản đô đốc. Mấy người các ngươi tìm một nơi chôn y... chớ để ai khác nhìn thấy.
Bọn họ đáp một tiếng, liền vội vàng vác thi thể Dạ Xoa Vương rời đi.
Đợi đến lúc bọn chúng đi rồi, hắn mới nhớ đến Ngọc Hồng Trang. Dạ Xoa Vương tháo chạy, hắn biết những kẻ này là hậu họa, nên nhân lúc y bị thương mà đuổi giết. Nay Dạ Xoa Vương đã diệt, nghĩ đến Ngọc Hồng Trang một mình trong nhà trọ, liên tiếp xảy ra các biến cố, liền lập tức quay về quán trọ.
Ánh đèn trong quán trọ mờ ảo, hắn đi vào theo lối cửa sổ, không có ai thấy. Không những không có tung tích của Ngọc Hồng Trang và Hoàng Như Hổ, ngay đến thi thể của hai tên dạ xoa đã chết vì vào huyễn cảnh cũng không thấy đâu, chỉ thấy vết máu loang lổ trên sàn, vẫn chưa kịp xử lý.
Trong phòng vẫn có mùi hương nhưng cửa sổ lại bị vỡ tan, gió lạnh thổi vào cũng đã xua tan không ít, hương vị cũng không còn nồng đậm như trước nữa. Viên thuốc hắn ngậm trong miệng đã tan ra, mùi hôi trong miệng cũng nhạt đi, nhưng mùi hương thoảng thoảng này vẫn khiến lòng người rạo rực.
Không thấy tung tích của Ngọc Hồng Trang, hắn buồn rầu, vội vén rèm lên, đi thẳng ra hậu viện. Trước đó, hắn đã từng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3199838/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.