Tiếu Hoán Chương an tọa, đưa tay ý bảo mọi người cũng ngồi xuống, quay sang La Định Tây hỏi:
- La Thống chế, tình hình bên phía Tây Quan thế nào?
La Định Tây đứng dậy chắp tay thưa:
- Tiếu Đốc, mấy ngày gần đây, quân Tây Quan quả thực không tiến về hướng ta, nhưng mấy hôm trước cũng vận chuyển rất nhiều vật tư từ Sóc Tuyền, không biết là gì...
- Hẳn là lương thảo rồi!
Tiếu Hoán Chương thở dài:
- Sở Hoan trẻ tuổi nóng tính, chúng ta thua một trận, sĩ khí của bọn họ đang thịnh, chắc đang chuẩn bị tiến công Bắc Sơn ta rồi.
- Tiếu Đốc, ngài nghĩ quân Tây Quan sẽ đánh tới?
- Mấy hôm nay bọn họ không có động tĩnh gì, chắc đang nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị vật tư.
Đột nhiên Tiếu Hoán Chương kịch liệt ho khan, lão lấy ra một cái khăn đen từ trong tay áo che miệng. Mọi người nhìn nhau, nghe lão ho rất nặng, quan trọng nhất là nhìn lão hoàn toàn không thấy sự khôn khéo trước kia nữa. Nhìn lão bối rối, không ít người thầm phát sầu, nghĩ thầm, quân Tây Quan sẽ đánh tới bất kỳ lúc nào mà với tư cách Tổng đốc Bắc Sơn, Tiếu Hoán Chương lại có vẻ chẳng có ý chí chiến đấu, thực sự không phải chuyện tốt.
- Nếu thực sự đánh tới, chưa chắc chúng ta sẽ thua.
La Định Tây trầm giọng nói:
- Tiếu Đốc, chúng ta sung túc về lương thực, hơn nữa, nếu tập kết một lần nữa, binh lực cũng sẽ không thua bọn họ, huống chi kỵ binh chúng ta tuy có bị tổn thất nhưng vẫn giữ được...
Tiếu Hoán Chương khoát tay:
- Theo như lời ngươi nói thì cũng không tệ, nhưng...không thể đánh nữa. Chư vị cũng đều thấy được, binh sĩ của chúng ta phần lới là binh mới mộ, trước kia Bản Đốc còn tưởng có thể chịu được một trận, nhưng bây giờ xem ra vẫn là quân Tây Quan lão luyện hơn. Binh sĩ của chúng ta mới trải qua một đại bại, sĩ khí đang tụt xuống thấp nhất, nếu muốn khôi phục ý chí chiến đấu, không phải hai ba tháng là được...
Lão bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tướng lĩnh thủ hạ của Sở Hoan ai nấy đều giống như một con sói, binh sĩ của chúng ta chỉ là một đám dê, cho dù có nhiều dê hơn nữa nhưng có thể đấu lại được sói sao?
Mọi người nghe vậy lại càng ảm đạm. Thực ra, sau trận này mọi người cũng hiểu rõ quân Bắc Sơn vẫn không thể đuổi kịp được quân Tây Quan, cho dù là kinh nghiệm tác chiến cá nhân hay phối hợp đoàn thể, có điều, Tiếu Hoán Chương nói thẳng ra như vậy trước mặt mọi người, thực sự có thể thấy, chẳng những sí khí tướng sĩ Bắc Sơn tụt thấp, mà vị Tổng đốc Bắc Sơn này, sau trận chiến cũng có chút kiêng kỵ quân Tây Quan.
La Định Tây thở dài:
- Tiếu Đốc, vấn đề bây giờ không phải chúng ta muốn đánh hay không. Ngài vừa nói, có thể bọn họ đã vận chuyển lương thảo từ hậu phương tới, hiển nhiên là muốn nhắm vào Bắc Sơn ta, chúng ta không muốn đánh, nhưng họ lại muốn đánh...
- Hòa đàm!
Trầm ngâm một lúc, Tiếu Hoán Chương nhổ ra hai tiếng. Mọi người đang ngồi đều khẽ giật mình.
- Vì kế hoạch, hôm nay chỉ có thể hòa đàm. Hiện giờ Bản Đốc không chỉ lo quân Tây Quan sẽ xâm chiếm Bắc Sơn, mà lo lắng nhất là một khi quân Tây Quan đánh vào, Chu Lăng Nhạc cũng sẽ té nước theo mưa mà tấn công phía tây, khi đó, chắc chắn Bắc Sơn khó giữ.
Lão thở hổn hển, nghỉ một lát mới tiếp tục nói được:
- Nếu tiếp tục đánh, đối với Bắc Sơn là bất lợi, đối với Tây Quan cũng không có chỗ tốt gì.
- Nhưng...Tiếu Đốc, hiện giờ Sở Hoan đang thắng thế, ngài...ngài nghĩ hắn sẽ hòa đàm với chúng ta sao?
La Định Tây nghi ngờ hỏi:
- Chúng ta gây sự trước, giờ binh bại, Sở Hoan sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
- Không có bằng hữu vĩnh viễn, không có địch nhân vĩnh viễn.
Tiếu Hoán Chương chậm rãi nói:
- Hôm nay chúng ta là địch với Tây Quan, nhưng ngày mai chúng ta cũng có thể trở thành bằng hữu với Sở Hoan... Sở Hoan không phải kẻ ngu, hắn cần phải hiểu, cho dù lần này chúng ta thất bại trong trận chiến Giáp Châu, nhưng nếu hắn thực sự muốn có được Thanh Châu thậm chí là Bắc Sơn, với thực lực hiện tại của hắn, căn bản là không thể...
La Định Tây khẽ gật đầu:
- Tiếu Đốc, nếu Sở Hoan thực sự đồng ý nghị hòa với chúng ta, cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi lấy sức, thực sự là thượng sách.
- Không biết các ngươi biết chưa, đệ đệ của Chu Lăng Nhạc đã thành hôn cùng muội muội của Cam Hầu quân Tây Bắc.
Tiếu Hoán chương thở dài:
- Gần đây ta cũng mới nhận được tin tức, tuy là bí mật, nhưng cũng đã trở thành sự thật!
Chúng quan viên đang ngồi tám chín phần mười đều chưa từng nghe đến việc này, nghe lão nói vậy, đều sợ hãi biến sắc.
- Tiếu Đốc, Chu Lăng Nhạc kết thân với Cam Hầu? Chuyện này...rất khó lường, bọn họ đều nắm trọng binh trong tay, trước kia còn tưởng rằng còn có quân Tây Bắc của Cam Hầu, Chu Lăng Nhạc có muốn làm gì cũng phải cố kỵ vài phần, nhưng bây giờ hai nhà kết thân, rồi, vậy toàn bộ Tây Bắc....
Một vị quan viên lên tiếng, tuy không nói hết, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý.
Không ít người đã biến sắc đầy nghiêm trọng, mấy tháng gần đây, lực chú ý của Bắc Sơn đều nhằm vào Tây Quan, thậm chí còn không để ý đến Thiên Sơn, nhưng lúc này mọi người bỗng nhiên sực tỉnh lại, con cọp lớn nhất Tây Bắc là Chu Lăng Nhạc đã từng bước tránh phát sinh xung đột với Bắc Sơn và Tây Quan, miễn cho Thiên Sơn ngư ông đắc lợi. Nhưng cuối cùng, Tiếu Hoán Chương tính toán một hồi, song phương không tránh nổi đủ chuyện phát sinh, cuối cùng một trận đại chiến, tuy Bắc Sơn nguyên khí đại thương, nhưng trên thực tế bên Tây Quan cũng chưa chắc đã được lợi gì. Ngược lại Thiên Sơn đã âm thầm cấu kết cùng quân Tây Bắc, do vậy, mặc kệ là Bắc Sơn hay Tây Quan, cũng đã lâm vào nguy hiểm nghiêm trọng.
Lúc này thậm chí có người đang thầm trách Tiếu Hoán Chương. Nếu Bắc Sơn kết minh với Tây Quan đại khái có thể duy trì được thế chân vạc ở Tây Bắc, nhưng lão gia hỏa này lại tính toán cho lắm rồi tự rơi vào bẫy của mình, tạo thành cục diện cực kỳ nguy hiểm hiện nay cho Bắc Sơn. Bắc Sơn có hôm nay, tất cả đều do vị Tổng đốc nhìn như khôn khéo thực ra lại mắt mù tai điếc này ban tặng.
Tiếu Hoán Chương thở dài:
- Cho nên, lúc này Sở Hoan cũng sẽ không dễ chịu lắm đâu, chưa chắc hắn đã không có ý định hòa đàm với chúng ta.
- Tiếu Đốc, kế sách hòa đàm không phải không thể thử.
La Định Tây lên tiếng:
- Chúng ta tiếp tục đánh với Sở Hoan chỉ có lợi cho Chu Lăng Nhạc, đương nhiên hắn cũng hiểu đạo lý này. Chỉ là...chúng ta sẽ phái ai tới Tây Quan đàm phán?
Ánh mắt Tiếu Hoán Chương quét sang Tiếu Hằng.
Cũng trong giây lát này, ánh mắt của mọi người cũng theo Tiếu Hoán Chương mà nhìn sang Tiếu Hằng. Ở Bắc Sơn, Tiếu Hằng là Đương Soa của Lại Bộ ti, cũng là quan viên Bắc Sơn, nhưng lại không có thực quyền.
Cuộc chiến Giáp Châu lần này, từ đầu tới cuối, ngày nào Tiếu Hằng cũng lo nghĩ không thôi, tâm thần hơi mất tập trung, cảm thấy tình cảnh của mình ngày càng nguy hiểm. Chỉ là người ngoài nhìn vào lại thấy y tiền đồ vô lượng.
Trong mắt quan viên Bắc Sơn, hai con trai của Tiếu Hoán Chương đều đã chết, đương nhiên lão sẽ không giao quyền khống chế cho người khác, chỉ có thể chọn ra một người tài trong số tộc nhân.
Tuy Tiếu Tộc là một đại tộc, nhưng người có thực sự có thể đảm đương một phương cũng không nhiều, mà Tiếu Hằng lại là kẻ nổi bật nhất trong số đó. Hơn nữa, so với các đồng tộc khác, Tiếu Hằng có quan hệ máu mủ gần gũi với Tiếu Hoán Chương hơn, cho nên, rất nhiều người đã thầm cho rằng, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, rất có thể lão sẽ tài bồi Tiếu Hằng làm người nối nghiệp cho mình.
- Tiếu Hằng, nghị hòa với Tây Quan, ngươi thấy thế nào?
Tiếu Hoán Chương nhẹ giọng hỏi.
Tiếu Hằng đứng dậy cung kính đáp:
- Tiếu Đốc đã bày mưu nghĩ kế, tất cả xin nghe theo Tiếu Đốc chỉ bảo. Có điều, Chu Lăng Nhạc đã kết thân với Cam Hầu, vào lúc này, nếu Bắc Sơn chúng ta tiếp tục đánh với Tây Quan thực sự hai bên đều không có lợi, nghị hòa đúng là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
- Ngươi và Sở Hoan cũng từng tiếp xúc mấy lần, với hiểu biết của ngươi về hắn, ngươi cảm thấy có khả năng đàm phán hòa bình không?
Tiếu Hoán Chương hỏi.
Tiếu Hằng do dự một chút mới cẩn thận đáp:
- Sở Hoan tuy trẻ tuổi nhưng tâm cơ thâm trầm, rất khó đoán được suy nghĩ của hắn. Người này hỷ nộ không hiện, tuy đàm hòa có lợi cho cả hai bên, nhưng ý định của Sở Hoan thế nào, thực sự rất khó thăm dò. Nếu thực sự muốn biết suy nghĩ của hắn, chỉ có thể phái người tìm hiểu chút ý tứ của hắn trước khi hòa đàm.
Tiếu Hoán Chương gật đầu:
- Bản Đốc cũng nghĩ vậy. Mặc kệ thế nào vẫn phải phái người tới Sóc Tuyền xem xét thăm dò tâm tư Sở Hơn. Nếu hắn còn đang phân vân đương nhiên phải cố gắng thuyết phục song phương bãi binh ngừng chiến.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Tiếu Hằng, bên Sóc Tuyền, ngươi xem như quen thuộc nhất, trước kia ngươi cũng đã từng tiếp xúc với Tây Quan nhiều lần, lần này cũng chỉ có thể để cho ngươi quay lại đó xem thế nào.
Tiếu Hằng thầm cười khổ, hắn biết rõ, kế sách hòa đàm được thông qua, trách nhiệm hòa đàm đương nhiên sẽ rơi xuống đầu mình.
Thực ra hiện giờ gã cũng không đoán được tâm tư của Sở Hoan. Tây Quan và Bắc Sơn xung đột vũ trang, trở mặt thành địch, vào lúc này mà sang Sóc Tuyền thực sự là thập phần nguy hiểm.
Có điều Tiếu Hoán Chương đã điểm mặt chỉ tên trước mặt mọi người, mình đương nhiên không thể từ chối, chỉ có thể nhắm mắt bước liều:
- Cẩn tuân lệnh Tiếu Đốc!
Thấy gã đáp ứng, Tiếu Hoán Chương nhẹ nhàng thở ra, quay sang nói với La Định Tây:
- Quan tài của Tĩnh Sanh đã chế tạo xong chưa?
- Bẩm Tiếu Đốc, đã làm xong. Di thể của đại công tử đã có thể được nhập liệm, lúc nào cũng có thể quay về Du Xương.
La Định Tây nghiêm nghị nói.
- Tiếu Hằng chuẩn bị một chút đi, hai ngày sau sẽ lên đường tới Sóc Tuyền.
Tiếu Hoán Chương mệt mỏi:
- Bản Đốc nghỉ ngơi hai ngày rồi sẽ tự mình hộ tống Tĩnh Sanh quay về Du Xương an táng.
Lão quay sang La Định Tây, trịnh trọng nói:
- Tuy chuẩn bị nghị hòa với Tây Quan, nhưng cũng không thể sơ sẩy chút nào, phải cẩn thận đề phòng bọn họ xâm chiếm. Trước khi nghị hòa thành công phải tiếp tục tổ chức phòng ngự quanh Đan Dương.
La Định Tây chắp tay:
- Ty chức hiểu.
Đúng lúc này, một binh sĩ báo lại:
- Bẩm Tổng đốc đại nhân, phu nhân đã tới Đan Dương, đang tiến vào thành.
Khóe mắt Tiếu Hoán Chương và Tiếu Hằng gần như nhảy lên cùng một lúc. Tiếu Hoán Chương miễn cưỡng đứng dậy nhìn Tiếu Hằng:
- Tiếu Hằng, Bản đốc không khỏe, ngươi đi đón phu nhân đi.
Tiếu Hằng lập tức đáp ứng, tuy thần sắc trấn định nhưng trong lòng cũng hơi kích động. Đã rất lâu rồi gã không gặp Tiếu phu nhân, càng đừng nói đến cá nước thân mật, tuy trong lòng thực sự rất nhớ nhung, nhưng cũng không thể hình dung được trong cảnh binh hoang mã loạn này mà Tiếu phu nhân lại tới tiền tuyến.
Tiếu phu nhân ngồi xe ngựa đến, tùy tùng mang theo cũng không nhiều, tổng cộng cũng không quá hai chục người. Thấy Tiếu Hằng đứng đợi bên đường, nàng vén rèm xe vẫy vẫy tay. Y nhích lại gần, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thành thục của nàng, trái tim nhảy thót lên, nhưng có người bên cạnh đương nhiên y không dám vượt rào, chắp tay nói:
- Tiếu Đốc phái ty chức tới đón tiếp phu nhân. Tiền tuyến binh hoang mã loạn, sao phu nhân lại tới đây?
Tiếu phu nhân sâu kín thở dài:
- Nghe nói lão gia bệnh nặng ở Đan Dương, đương nhiên ta muốn tới chăm sóc. Hằng Nhi, tình hình hiện tại của thúc phụ ngươi thế nào rồi? Có chuyện gì vậy?
- Phu...thúc mẫu yên tâm!
Tiếu Hằng thích gọi Tiếu phu nhân là “thúc mẫu”, mỗi lần gọi hai tiếng này cũng có thể khiến cho tim y bay lên lơ lửng, cực kỳ hưng phấn:
- Có thể thúc phụ đã đi nghỉ, vừa rồi còn triệu tập chúng quan cử hành hội nghị. Huyện nha đông người ra vào, nữ quyến ở đây cũng hơi bất tiện, thúc phụ lệnh cho chất nhi đưa thúc mẫu tới tòa trạch viện khác, đó là trạch viện của thân hào nông thôn đã quét dọn sạch sẽ, tạm thời thúc mẫu cứ tới đó ở tạm, thúc phụ sẽ qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]