Một thời gian ngắn sau đó, sứ giả của Bắc Sơn và Sóc Tuyền tấp nập qua lại giữa hai nơi, nếu không phải vừa xảy ra một hồi chiến sự, hẳn sẽ có người cho rằng hai đạo thân thiết, hòa thuận như huynh đệ.
Tháng ba mùa xuân, mùa đông của Tây Bắc đã qua, nhưng vẫn còn hơi se se lạnh.
Vừa vào xuân, hai bên đã đạt thành hiệp nghị cuối cùng, Bắc Sơn cắt nhường ba huyện Đan Dương, Cao Lăng, Nhạn Tháp cho Tây Quan, còn phải bồi thường thêm sáu vạn thạch lương thực.
Tuy Sở Hoan cũng muốn vơ vét thêm một ít lương thực của Bắc Sơn nữa, La Định Tây cũng muốn nhân cơ hội này ủng hộ Sở Hoan một ít để cho hắn thoải mái duỗi tay duỗi chân đánh nhau với Chu Lăng Nhạc, nhưng gã cũng không phải kẻ coi tiền như rác, với danh nghĩa của Tiếu Hoán Chương, cũng chỉ có thể chi ra năm vạn thạch lương thực cũng coi như không tệ rồi, mặc cả hồi lâu, cuối cùng bỏ thêm một vạn thạch, không thêm một hạt nào nữa.
Tuy La Định Tây không đoán được tâm tư của Sở Hoan, nhưng gã cũng hiểu rất rõ, Bắc Sơn đã chịu hy sinh lớn như thế, trừ phi Sở Hoan thực sự quyết tâm muốn đánh, nếu không, tuyệt đối sẽ không có khả năng dưới điều kiện ưu đãi lớn như thế mà còn muốn xung đột vũ trang. Hơn nữa, tuy Bắc Sơn đã dự trữ không ít lương thực, nhưng cũng vẫn không thể trường kỳ chiến tranh, La Định Tây cũng không thể cho Sở Hoan quá nhiều, mục đích của gã chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3199808/chuong-1424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.