Chương trước
Chương sau
Chu Lăng Nhạc nhìn thấy người nọ, trong mắt lập tức hiện ra vẻ oán độc.

Y cười lạnh. Dưới ánh trăng, chỉ thấy người bị đại hán xô đẩy ra ngoài lại là một nữ tử, tuy quần áo lộn xộn, đầu tóc rối bù, nhưng vẫn không thể che khuất những đường cong và nét khỏe mạnh trên thân thể nàng. Chu Lăng Nhạc liếc mắt liền nhận ra, cô gái này chính là muội muội của Cam Hầu, Cam Ngọc Kiều.

Mặt Cam Ngọc Kiều không có chút cảm xúc nào, nhìn như cái xác không hồn, hai tay bị dây thừng gân trâu trói chặt. Chờ Chu Lăng Nhạc đi đến trước mặt nàng, Cam Ngọc Kiều mới cười lạnh, thản nhiên nói:

- Chu Lăng Nhạc, Chu tổng đốc đương thời không ai sánh nổi mà cũng gặp kết cục hôm nay, có mấy ai ngờ được ngươi lại có hôm nay chứ.

- Đệ muội...!

Chu Lăng Nhạc chỉ than nhẹ một tiếng:

- Bây giờ bản đốc đã thay đổi cách nhìn với muội. Hy sinh vì nghĩa. Hắc hắc, muội muội của Cam Hầu quả nhiên không đơn giản. Nếu không vì hôn sự này, bản đốc sẽ không tín nhiệm Cam Hầu như vậy, cũng sẽ không mắc bẫy Cam Hầu. Bản đốc có hôm nay, đệ muội ngươi đúng là lập được đại công.

- Phì...!

Cam Ngọc Kiều nhổ nước bọt vào mặt Chu Lăng Nhạc, cười lạnh nói:

- Ác giả ác báo, kẻ họa quốc ương dân như ngươi nên có kết cục hôm nay. Ai là đệ muội của ngươi, Chu gia các ngươi còn chưa xứng.

Chu Lăng Nhạc đưa tay lau nước bọt trên mặt, nhìn Cam Ngọc Kiều như một con báo cái, cũng không nổi giận, chỉ cười nhạt nói:

- Ngươi cũng biết, tuy Cam Hầu đạt thành âm mưu, nhưng hắn đã đẩy ngươi vào hố lửa. Sinh tử của ngươi hiện đang nằm trong tay bản đốc. Bản đốc chỉ cần ra lệnh một tiếng, mạng này của ngươi liền táng thân ngoài hoang dã.

Cam Ngọc Kiều cười lạnh:

- Không cần dùng cái chết uy hiếp bà cô đây. Chu Lăng Nhạc, chẳng lẽ ngươi chưa dò la được, bà cô đây cũng không dễ bị hù dọa.

- Tốt!

Chu Lăng Nhạc giơ ngón tay cái lên, cười nói:

- Ngươi đã không thừa nhận là con dâu Chu gia ta, bản đốc cũng không làm khó ngươi. Đây vốn là âm mưu của các ngươi, đương nhiên bản đốc sẽ không nhận thứ em dâu như ngươi. Ngọc Kiều cô nương, con sâu cái kiến còn ham sống, huống chi con người? Nói cho cùng, mặc kệ ta và ngươi có muốn hay không, ngươi - dù sao cũng đã bước qua cửa lớn Chu gia ta. Bản đốc không nhẫn tâm, cũng không muốn làm khó ngươi. Có mấy vấn đề, bản đốc rất muốn biết, còn mong ngươi giải đáp cho bản đốc.

Cam Ngọc Kiều quay mặt đi, không nhìn Chu Lăng Nhạc.

Chu Lăng Nhạc khẽ vuốt chòm râu, hỏi:

- Bản đốc muốn biết, vì sao Cam Hầu đành lòng đưa người thân duy nhất là ngươi đến Thiên Sơn? Theo bản đốc biết, từ nhỏ các ngươi đã nương tựa lẫn nhau, tình huynh muội cực kỳ sâu đậm. Thậm chí có người nói, Cam Hầu có thể vì ngươi bỏ cả tính mạng, không tiếc mọi giá. Nhưng vì sao lần này hắn lại cam lòng hi sinh thân nhân duy nhất như ngươi để lấy lòng Sở Hoan?

Cam Ngọc Kiều lườm Chu Lăng Nhạc, không nói gì.

- Bản đốc từng hứa với Cam Hầu sẽ giao hai châu Kim, Hạ cho hắn làm đất phong.

Chu Lăng Nhạc bình tĩnh nói:

- Ngoài ra, hắn muốn lương thực bản đốc cho lương thực, muốn tiền bạc bản đốc cho tiền bạc. Chỉ cần hắn mở miệng, bản đốc đều thỏa mãn. Hơn nữa, đi theo bản đốc bình định Tây Bắc, tiền đồ của hắn sẽ rất sáng lạn. Ngược lại, Sở Hoan thi hành lệnh quân điền, đem đất đai chia cho bình dân bách tính, chắc chắn không có lãnh thổ để phong cho Cam Hầu. Nhưng vì sao khi lâm trận Cam Hầu lại rút lui, trợ giúp Sở Hoan?

Hai mắt y lóe lên hàn quang:

- Ngọc Kiều cô nương, chắc là ngươi biết rõ nguyên nhân trong đó. Chỉ cần ngươi nói cho bản đốc, vì sao Cam Hầu chịu đưa ngươi đến Thiên Sơn, vì sao hắn lại trợ trận cho Sở Hoan, bản đốc nhận được đáp án liền thả ngươi đi, ngươi thấy thế nào?

Cam Ngọc Kiều cười lạnh, hỏi lại:

- Ngươi cảm thấy bà cô sẽ nói cho ngươi biết sao?

- Chuyện xảy ra rồi, kết quả đã như thế này, còn có gì phải giấu giếm?

Chu Lăng Nhạc thở dài:

- Cho dù bây giờ bản đốc biết được chân tướng, tất cả đều không còn kịp nữa. Dùng một đáp án muộn màng đổi lấy bình an của ngươi, Ngọc Kiều cô nương, giao dịch này đối với ngươi có trăm lợi mà không một hại, ngươi cần gì phải giấu diếm.

Cam Ngọc Kiều lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn biết thật sao? Được thôi, bà cô đây sẽ nói cho ngươi biết. Đại ca ta trợ giúp Sở Hoan, lý do rất đơn giản, bởi vì giúp ngươi chính là trợ Trụ vi ngược. Cùng Sở Hoan tiêu diệt ngươi, đó là bình định phản tặc. Đại ca ta trung nghĩa vô song, tất nhiên không thể cùng hội cùng thuyền với phản tặc như ngươi. Giờ ngươi đã hiểu rõ chưa?

Khóe mắt Chu Lăng Nhạc nheo nheo, sắc mặt lạnh xuống, y thản nhiên nói:

- Cam Ngọc Kiều, xem ra ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Thôi đi, ngươi đã không chịu nói, bản đốc cũng không ép buộc. Có điều, bản đốc cả đời là tiểu nhân vô sỉ, là kẻ bội bạc hai mặt. Cam Hầu trước có minh ước với bản đốc, sau lại phản bội, loại đạo tặc như thế, bản đốc sẽ không để hắn sống yên ổn.

Y lui về sau hai bước, nhìn Cam Ngọc Kiều từ trên xuống dưới, cười lạnh nói:

- Hiện nay, e rằng Cam Hầu cũng đang lo lắng đi tìm ngươi. Ngươi không muốn cho ta đáp án, bản đốc ngược lại rất muốn cho Cam Hầu một đáp án. Nếu Cam Hầu nhìn thấy đầu của ngươi, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Đồng tử trong mắt Cam Ngọc Kiều hơi co rút, nhưng nàng vẫn cười lạnh nói:

- Chỉ mong lúc ngươi động thủ thì đừng có run tay. Ngươi bây giờ là chó nhà có tang, chỉ vài ngày nữa, cái đầu này của ngươi ắt sẽ treo trên đầu tường.

- Bản đốc lập tức khiến ngươi câm miệng.

Chu Lăng Nhạc quay người, rút bội đao bên thắt lưng giáp vàng, vung lưỡi đao vào cổ họng Cam Ngọc Kiều. Mắt thấy lưỡi đao sắp đâm vào cổ Cam Ngọc Kiều, Cổ Đình Thọ bên cạnh liền gấp giọng nói:

- Chu đốc chậm đã!

Chu Lăng Nhạc dừng tay, nhìn qua Cổ Đình Thọ, nhíu mày hỏi:

- Vì sao?

- Chu đốc, nếu không ngoài dự đoán, Tam gia và người nhà Chu đốc hiện nay đều ở trong tay quân Tây Bắc.

Cổ Đình Thọ nghiêm chỉnh nói:

- Nữ nhân này là thứ duy nhất chúng ta có thể lợi dụng. Nếu bây giờ Chu đốc giết ả, có lẽ giải được mối hận nhất thời, nhưng lại mất đi vốn liếng đàm phán với Cam Hầu. Ty chức cho rằng, bây giờ ả còn sống, sẽ hữu dụng hơn một cỗ thi thể.

Chu Lăng Nhạc chậm rãi thu đao, hỏi:

- Ý ngươi là dùng cô ta trao đổi con tin với quân Tây Bắc?

- Đúng vậy.

Cổ Đình Thọ gật đầu nói:

- Cam Hầu lợi dụng việc kết thân, chủ yếu là vì muốn đánh bại quân Thiên Sơn. Hôm nay mục đích của hắn đã đạt thành, Thiên Sơn đạo đã ở dưới quyền khống chế của quân Tây Bắc. Chỉ cần chúng ta không đòi hỏi quá mức chấp nhận của hắn, Cam Hầu sẽ vì tính mạng Cam Ngọc Kiều mà đáp ứng một số điều kiện của chúng ta.

Cam Ngọc Kiều lạnh cười mắng:

- Các ngươi si tâm vọng tưởng, chó nhà có tang, sớm muộn cũng rơi vào tay đại ca ta.

Chu Lăng Nhạc như đang suy nghĩ, chậm rãi đi qua một bên. Lúc này, trăng sáng sao thưa, gió đêm phần phật. Gió lạnh thổi qua gương mặt Chu Lăng Nhạc, y trầm tư một lát, rốt cuộc nói:

- Đình Thọ nói rất có lý. nhưng mà... trận chiến mã tràng thất bại, toàn bộ Tây Bắc rất nhanh sẽ thuộc vào phạm vi thế lực của Sở Hoan. Sở Hoan tất nhiên sẽ truy nã bản đốc khắp nơi. Các cửa ải chắc sẽ có người của bọn chúng. Cho là chúng ta trao đổi được con tin, sau đó biết phải đi về phương nào?

Nói đến đây, Chu Lăng Nhạc ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn hơn hai mươi người thưa thớt bên cạnh, chợt cảm thấy thê lương, than thở lặp lại một lần:

- Chúng ta biết phải đi về phương nào?

Căn cơ của y ở Thiên Sơn hiện nay đã bị quân Tây Bắc chiếm lĩnh.

Hơn nữa, với tính cách Sở Hoan, ắt sẽ cố gắng khống chế hai đạo Thiên Sơn trong thời gian ngắn nhất.

Bây giờ Sở Hoan nắm trọng binh trong tay. Quân Thiên Sơn đã không còn ý chí chiến đấu, căn cứ bị đoạt, lại không người lãnh đạo, tất nhiên không thể tổ chức chống cự với Tây Quan. Mặt khác, Sở Hoan nắm được Thiên Sơn, chắc chắn sẽ cố gắng truy tìm tàn đảng của Chu Lăng Nhạc. Là người đứng đầu Thiên Sơn, Sở Hoan cũng sẽ toàn lực truy nã Chu Lăng Nhạc trên khắp Tây Bắc.

Cách đây không lâu, Chu Lăng Nhạc một tay nắm hùng binh, ngồi vững ở Thiên Sơn. Hơn nữa, trong cuộc tranh bá Tây Bắc, y tuyệt đối chiếm thượng phong. Nhưng sai một nước thua cả bàn cờ, hôm nay nhìn lại khắp vùng Tây Bắc, dường như y đã không còn chỗ dung thân.

- Chu đốc, mặc dù ở Tây Bắc không có đất dung thân, nhưng cũng không phải không có chỗ để đi.

Cổ Đình Thọ hạ giọng nói:

- Ít nhất Chu đốc còn có hai nơi có thể đi.

- Hai nơi?

Chu Lăng Nhạc nhíu mày, thấp giọng hỏi:

- Ngươi nói là ở đâu?

Cổ Đình Thọ nói khẽ:

- Đi theo hướng đông, có thể nhập quan, nhưng hiện nay quan nội cũng loạn cả một đoàn. Chu đốc không có căn cơ ở quan nội, ty chức mạo muội nói thẳng, cho dù Chu đốc vào quan nội, thì có thể nương tựa vào ai? Chỉ sợ đến lúc đó, ngược lại có kẻ muốn nịnh nọt Sở Hoan, bán đứng Chu đốc cũng chưa biết chừng.

- Lòng người khó lường, quan nội không thể đi.

Chu Lăng Nhạc lắc đầu nói.

- Cho nên, hiện nay còn lại hai con đường, một là đi về phía nam, hai là đi về phía tây.

Cổ Đình Thọ nói:

- Đi về phía nam, ra khỏi Nhạn Môn quan, vượt qua đại sa mạc Kim Cốc Lan, tiến vào Tây Lương.

- Đi Tây Lương?

Chu Lăng Nhạc nhíu mày.

Cổ Đình Thọ nói:

- Năm xưa, Tiếu Thiên Vấn cũng bất đắc dĩ từ Tây Bắc đi đến Tây Lương, rồi ở Tây Lương gây dựng cơ nghiệp. Giờ y đã thành Nam Viện đại vương Tây Lương, là nhân vật quyền thế cực cao ở Tây Lương. Nếu Chu đốc đi Tây Lương, với tiếng tăm lúc trước và tài cán của Chu đốc, tất nhiên sẽ được xem trọng như Tiếu Thiên Vấn. Tiếu Thiên Vấn vốn là người Trung Nguyên, ty chức cho rằng, cho dù y ở Tây Lương quyền cao chức trọng, e rằng cũng sẽ không hoàn toàn hòa nhập với đám người Tây Lương, có lẽ vẫn hy vọng có người Trung Nguyên ở bên cạnh. Chu đốc tài cán phi phàm, lại là người Trung Nguyên, Tiếu Thiên Vấn ắt sẽ trọng dụng. Hơn nữa, nhờ có Tiếu Thiên Vấn, người Tây Lương cũng dễ dàng chấp nhận Chu đốc.

Dừng một chút, gã cười lạnh nói:

- Nghe nói Tây Lương bây giờ đang phát sinh nội loạn, nếu Chu đốc đến đó, giúp đỡ vị nhiếp chính vương Tây Lương kia bình định phản loạn, ngày sau sẽ có thể ở Tây Lương phong sinh thủy khởi. Theo ty chức biết, bất luận là vị nhiếp chính vương kia, hay là Tiếu Thiên Vấn, đều sùng bái vũ lực, dã tâm bừng bừng, lúc nào cũng muốn chinh phục Trung Nguyên, đến lúc đó...!

Không cần nói tiếp, Chu Lăng Nhạc tự nhiên cũng hiểu ý Chu Đình Thọ. Nếu đến lúc đó có thể trợ giúp người Tây Lương quay đầu chinh phục Trung Nguyên, phong vương phong tước hẳn sẽ không thiếu phần mình.

Chu Lăng Nhạc do dự một chút, lắc đầu nói:

- Cho dù bản đốc phải lưu lạc, muốn đông sơn tái khởi cũng không thể mượn thế lực Tây Lương... Ngươi đừng quên, trước đây người Tây Lương tiến đánh, bản đốc suất quân kháng địch. Người Tây Lương vốn có lòng oán hận đối với bản đốc. Lòng dạ phóng khoáng như Tiếu Thiên Vấn thì không sao, nếu như... Nếu bọn họ âm thầm ghi hận, bản đốc chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?

- Nếu không đi về phía nam, vậy chỉ có thể vượt qua Thiên Sơn, đi về phía tây rồi.

Cổ Đình Thọ nói khẽ.

Chu Lăng Nhạc cười khổ nói:

- Phía tây Thiên Sơn là đại sa mạc mênh mông vô tận. Chúng ta vào sa mạc chính là có đi không về. So với Tây Lương, phía tây càng không thể đi.

- Chu đốc, theo ý ty chức, nếu muốn đông sơn tái khởi, tìm cơ hội trở mình, có lẽ đi phía tây càng có lợi hơn đi Tây Lương.

Cổ Đình Thọ thấp giọng nói:

- Chu đốc, chẳng lẽ ngài quên lão già điên năm đó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.