- Bản cung biết, ngươi chưa bao giờ xem bản cung là huynh đệ của ngươi. Doanh Bình, bản cung cũng luôn luôn không để ngươi trong mắt, nhưng bây giờ ngược lại bản cung phải rửa mắt mà nhìn rồi. Người khác không làm được, ngươi lại có thể nhẫn nhịn, giả ngây giả dại, khiến bản cung trừ bỏ mọi nghi ngờ đối với ngươi. Không thể không nói, nếu ngươi là một con hát, chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ.
Hán Vương cười lớn, sau đó nói:
- Ngươi có vô số cơ hội có thể giết chết ta, nhưng lại giữ ta sống để tùy ý lăng nhục. Bản vương biết rõ tâm tư của ngươi, nếu hận một người quá sâu, ngược lại không muốn kẻ đó chết một cách đơn giản, phải để kẻ đó nếm sự lăng nhục và thống khổ tới mức tận cùng cho tới lúc chết đi. Đó mới thật sự là điều khiến ngươi hưng phấn.
- Ngươi nói không sai.
Thái tử thừa nhận:
- Bản cung không giết ngươi bởi vì muốn nhìn thấy ngươi sống như một con chó. Bản cung muốn ngươi hiểu rõ, trước mặt bản cung, ngươi vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được, vĩnh viễn chỉ là một con chó kéo dài hơi tàn dưới chân bản cung mà thôi.
Hán Vương cũng không phẫn nộ, chỉ cười nhạt nói:
- Đúng vậy, bản vương đã nếm mùi vị làm chó, thậm chí còn không bằng heo chó. Nhưng bản vương đã gắng gượng vượt qua được, giờ tới lượt ngươi và bản vương đổi chỗ cho nhau. Có điều bản vương không giống với ngươi, ngươi tâm địa độc ác, bản vương lại rất nhân từ, sẽ không để ngươi chịu khổ nhiều, tối đa sẽ chỉ khiến ngươi chịu một chút khổ sở trước khi chết mà thôi.
Thái tử khẽ thở dài:
- Thật ra bản cung không hiểu được, làm thế nào ngươi có thể chịu được những cực hình kia? Dù là người đúc bằng sắt đá cũng không thể không có chút phản ứng nào với chúng, đây là chuyện không phải dùng ý chí con người có thể khống chế được, mà là phản ứng tự nhiên của thân thể. Chính vì ngươi không có chút phản ứng nào mới khiến bản cung tin tưởng là ngươi bị điên thật...!
- Ngươi rất muốn biết sao?
Hán Vương cười lạnh nói:
- Thật ra rất đơn giản, mỗi lần ngươi phái người tới đều không chú ý, trước đó bản vương đã uống dược hoàn, nó có thể làm bản vương mất cảm giác toàn thân. Tuy loại thuốc này sẽ khiến thân thể chịu tổn thương rất nặng, thậm chí ảnh hưởng tới tuổi thọ bản vương, nhưng nếu không lừa gạt được ngươi, sợ rằng bản vương cũng không sống nổi.
Thái tử đến giờ mới hiểu ra.
- Thì ra là thế. Có điều bản cung chưa từng nghe nói có loại dược hoàn như vậy.
- Ngươi là một kẻ tàn tật, vốn nên chủ động nhường vị trí cho người hiền tài.
Hán Vương thở dài:
- Nếu lúc trước ngươi chủ động đi xuống, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay. Bản vương không phải người đuổi tận giết tuyệt, điểm này ta không giống với ngươi.
Thái tử thản nhiên nói:
- Sự náo loạn trong ngoài kinh thành do ngươi làm ra phải không?
Hán Vương cười nói:
- Bản thân ngươi nên hiểu cho rõ, ngươi tâm địa độc ác, diệt trừ đối lập, người muốn một tên tàn phế như ngươi chết đi thật sự có quá nhiều. Bởi vậy bản vương muốn tìm người đối phó với ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Doanh Bình, ngươi giả ngây giả dại, nhẫn nhịn tới mức kẻ khác không thể làm được, bản cung thật sự phải lau mắt nhìn lại ngươi. Nhưng có điều hiện giờ ta lại rất thương hại ngươi.
Tiếng nói Thái tử bắt đầu trở nên lạnh lùng:
- Bản cung từng nghĩ, tuy ta với ngươi như nước với lửa, nhưng đây là ân oán của ta và ngươi. Dù sao hai chúng ta vẫn mang danh phận hoàng tử Đại Tần, ngươi muốn diệt trừ bản cung, bản cung có thể lý giải được. Nhưng ngươi muốn hủy diệt Đại Tần, lại là chuyện ngu xuẩn tới cực độ, thế nên bản cung thương hại ngươi. May mắn thay ta chỉnh ngã được ngươi, nếu không để ngươi kế nghiệp, chắc chắn Đại Tần sẽ bị diệt vong.
- Nói như vậy là ngươi tự đánh mất mình, ngay cả chuyện bản thân là hoàng tử Đại Tần cũng không muốn thừa nhận sao?
- Nếu là hoàng tử Đại Tần, tại sao lão lại lập một kẻ tàn phế làm TháI tử? Ngươi đến cùng có điểm nào mạnh hơn so với ta. Thiên hạ này vốn nên để bản vương kế thừa.
Hán Vương lạnh lùng nói:
- Lão mắt mù, dùng trăm phương ngàn kế mượn chuyện điện Thông Thiên để đạp bản vương xuống. Lão đã không muốn cho bản vương kế nghiệp, tại sao lại cho bản vương hy vọng?
Thái tử đương nhiên biết rõ, “lão” trong miệng Hán Vương chính là đương kim thiên tử Doanh Nguyên, liền thở dài:
- Doanh Bình, lời ngươi vừa nói, không coi phụ hoàng ra gì, chẳng lẽ không sợ trái với ý trời sao?
- Ông trời chưa bao giờ công bằng với ta, tại sao ta lại phải quan tâm tới nó?
Hán Vương trầm giọng nói:
- Doanh Tường, tới lúc này ngươi vẫn phải ẩn nấp bên trong, để cho đám cẩu nô tài trung thành che chở sao? Kinh thành Lạc An lúc trời sáng sẽ là một biển lửa, hai chân ngươi bị tàn tật, chẳng lẽ đã không phải là nam nhân nữa sao? Nếu như ngươi muốn bọn họ sống thì hãy tự mình đi ra, bò tới trước mặt bản vương, cầu xin bản vương ban cho ngươi cái chết thoải mái nhất.
Triệu Quyền lạnh lùng nói:
- Hán...Hán Vương, ngươi kết bè đảng làm loạn, hủy hoại xã tắc, lại còn muốn mưu sát thái tử, thật là kẻ đại nghịch bất đạo, còn không mau cúi đầu chịu trói?
Hán Vương cười to nói:
- Doanh Tường, cẩu nô tài của ngươi vẫn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như thế...!
Y nhìn về phía Điền Hậu, thản nhiên nói:
- Điền Hậu, hình như tên này chiếm vị trí của ngươi, sỉ nhục ngươi, ta dành gã cho ngươi đó.
Điền Hậu thản nhiên nói:
- Thế nên đầu của hắn phải do ta lấy, không ai được động thủ với hắn.
Trong xe một lần nữa truyền tới tiếng nói của Thái tử:
- Doanh Bình, bản cung muốn hỏi ngươi một câu, ngươi thật sự muốn nhìn xã tắc Đại Tần bị hủy trong chốc lát sao? Ngươi thật sự không coi mình là hoàng tử Đại Tần sao?
- Nếu ngươi muốn nhìn kinh thành bị hủy diệt, bản vương có thể cho ngươi cơ hội. Ngày mai bản vương sẽ mang đầu ngươi treo lên đầu thành, cho ngươi nhìn toàn cảnh kinh thành lúc đó.
Hán Vương chậm rãi nói.
Thái tử thở dài:
- Đã như vậy, bản cung cũng không còn lời nào để nói. Chỉ có điều bản cung còn một vấn đề cuối cùng, không biết ngươi có thể giải đáp giúp bản cung được không?
- Đối với người sắp chết, bản vương luôn rất khoan dung.
- Bản cung hiểu rất rõ cách làm người của ngươi, cũng biết thủ đoạn của người.
Giọng nói của Thái tử trở nên trầm thấp:
- Với năng lực của ngươi, đương nhiên không thể bạo tay như vậy. Bản cung rất muốn biết, kẻ nào đứng sau lung ngươi?
Hán Vương lắc đầu thở dài:
- Xem ra ngươi vẫn luôn không để ta trong mắt. Nếu ta nói những chuyện này đều do bản vương tự tay bày ra, chẳng lẽ ngươi sẽ không tin sao?
- Bản cung đương nhiên không tin.
Thái tử chậm rãi nói:
- Nhưng bản cung nghĩ tới một khả năng, chỉ có điều không muốn tin tưởng. Bản cung biết rõ ngươi đánh mất bản thân, nhưng cũng không tin ngươi sẽ đi vào con đường Vạn kiếp bất phục...Tuy ngươi không thừa nhận thân phận hoàng tử Đại Tần, nhưng trong thân thể ngươi vẫn chảy huyết mạch Hoàng tộc Đại Tần cao quý. Bản cung không muốn tin huyết mạch cao quý như vậy sẽ bị vấy bẩn. Cho dù nhận thất bại thảm hại, bản cung cũng không muốn tin đến một chút tôn quý cuối cùng của huyết mạch ngươi cũng không giữ lại.
Tiếng nói của hắn đột nhiên trở lên lạnh lùng và ác liệt:
- Bản cung hỏi ngươi, người đứng sau lưng ngươi là Thiên Môn đạo phải không?
Khóe mắt Hán Vương co rúm lại, yên lặng không nói.
- Xem ra quả thật là như vậy.
Thái tử thở dài nói:
- Trời tạo nghiệp chướng, có thể tha thứ được, tự mình gây nghiệt, không thể sống. Doanh Bình, ngươi đánh mất mình, thậm chí thông đồng với Thiên Môn đạo, hủy nhà phá nước... Cho dù hôm nay ngươi muốn tự xưng là hoàng tử Đại Tần cũng không còn kịp nữa rồi. Bất kể sống chết, máu của ngươi đã bẩn thỉu, hôi thối tới mức không ngửi được nữa rồi.
Hán Vương cười lạnh, không nói gì, liếc mắt ra hiệu với Điền Hậu.
Điền Hậu nắm chặt tay đao, đang muốn hét lên động thủ. Đám người bao vây có khoảng bốn năm mươi tên, nhìn qua đa phần đều là hảo thủ.
Đúng lúc này, chợt nghe một loạt tiếng vó ngựa truyền đến.
Âm thanh vó ngựa nện trên nền đá xanh của con phố dài cực kỳ vang động, hơn nữa mọi người đều nghe thấy tiếng ầm ĩ, hiển nhiên số người tới không ít. Âm thanh càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần.
Hán Vương nhịn không được, mặt đã hơi biến sắc. Bọn người Triệu Quyền chỉ chăm chú bảo vệ xe ngựa thái tử, đám người Điền nghe thấy tiếng vó ngựa vọng tới từ hai đầu, mặt lập tức biến sắc.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gấp, sau đó nghe thấy một tiếng kêu lớn nghiêm nghị:
- Bao vây, tất cả loạn đảng, giết không tha, không được để sót dù chỉ một tên.
Hán Vương giật mình, liền lúc nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ngựa còn chưa tới thì mũi tên đã tới trước, đám thích khách trên đường đã ồ ạt trúng tên, loạn thành đoàn. Lập tức một đám kỵ binh như lang như hổ nhào thẳng tới, ánh đao sáng trắng như tuyết vung lên. Đám thích khách ào ào né tránh, kỵ binh vung đao chém xuống, trong chớp mắt đã có mấy tên thích khách trúng đao, ngã xuống phơi thây.
Bọn người Triệu Quyền đứng giữa trận còn đang kinh ngạc, tiếng nóI của Thái tử từ trong xe ngựa truyền đến:
- Triệu Quyền, các ngươi không cần động thủ, đứng yên tại chỗ.
Triệu Quyền nghe xong liền lập tức hiểu rõ, đám kỵ binh này tám chín phần là do Thái tử an bài. Hiện giờ thậm chí gã nhìn rõ ràng, chiến mã của kỵ binh đều có một tầng hộ giáp, áo giáp của bọn họ cũng sáng rực rỡ. Chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra những kỵ binh này là Cận vệ quân hoàng gia.
Kỵ binh từ hai mặt giết tới, công kích đám thích khách đang đứng ở giữa đường. Hán Vương rút bội đao, trầm giọng quát:
- Không xong, trúng bẫy của hắn rồi...!
Thế tiến công của đoàn kỵ binh rất hung mãnh, hơn nữa ra tay lưu loát, không chút lưu tình. Đám thích khách không thiếu hảo thủ, nhưng đối mặt với trận thế kỵ binh trùng trùng như vậy, cho dù có một số ít người phản ứng nhanh chóng triển khai phản kích, nhưng đại đa số đều phơi thây dưới đao của kỵ binh. Hai bên huyết chiến trên đường phố, bọn người Triệu Quyền chăm chú bảo vệ xe ngựa.
Kỵ binh đánh tới từ hai hướng có ít nhất gần trăm người, hơn nữa tất cả đều cường hãn và hung mãnh. Quân cận vệ đều là dũng sĩ ngàn dặm chọn lấy một, bọn họ có kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo, không những chỉ biết dùng đao mà còn đều có thể bắn cung ngay trên lưng ngựa. Một số tiễn thủ trong đám kỵ binh chỉ chuyên tâm đối phó với mười tiễn thủ của đám thích khách đang đứng trên nóc nhà. Hai bên đối chiến trong chốc lát, tuy có mấy võ sĩ cận vệ trúng tên ngã xuống ngựa nhưng tiễn thủ trên nóc nhà cũng liên tiếp rớt xuống.
Ánh đao, đường tên, tiếng tuấn mã hí vang trời, khung cảnh trận chiến vô cùng hỗn loạn. Thích khách thủ hạ của Hán Vương liên tục ngã xuống, bản thân y cũng cầm đao chém giết. Y vốn là văn võ song toàn, đao pháp không hề yếu, từ lúc đối chiến với kỵ binh cận vệ đã liên tục chém giết hai người. Nhưng nhìn đối phương có tới hai đạo thiết kỵ phong tỏa cả con phố dài, sắc mặt Hán Vương dần trở nên tuyệt vọng. Y tuyệt đối không thể tượng tượng được cục diện hôm nay là bẫy rập do Thái tử bố trí sẵn, dù có tức giận nhưng y cũng biết hôm nay, cho dù có chắp cánh mình cũng không thể thoát ra được.
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, có mấy tên võ sĩ cận vệ liên tục ngã ngựa. Chợt thấy một con tuấn mã phóng nhanh tới như điện chớp, kỵ sĩ trên lưng ngựa vung một cây trường thương màu vàng, bóng thương như rồng bay, xuất quỷ nhập thần.
Tuy võ sĩ cận về đều là tinh binh nhưng căn bản không ngăn nổi người này. Y một thương một ngựa xuyên qua trận hình kỵ binh, chạy như bay tới bên cạnh Hán Vương, đưa tay kéo hắn lên lưng ngựa, sau đó quát lớn một tiếng, quay đầu ngựa, tay lại múa thương vàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]