*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Vương tính tình ngay thẳng, nhìn giống như thô kệch điên cuồng không biết nhìn mặt nói chuyện, thật ra không phải vậy, trong lòng người khác người nghĩ cái gì, hắn phần lớn thời gian đều có thể đoán được. Nếu như Sở Vương cảm giác lời nói và việc làm của đối phương là đúng, hắn sẽ phối hợp, trái lại, chỉ cần hắn nhận định là sai, chính là biết rõ sẽ đắc tội với người, hắn cũng sẽ cố gắng phản đối ngăn cản, thí dụ như lúc trước Tuyên Đức Đế định Vương Phủ của Triệu Hằng bên ngoài nội thành, hắn liền trực tiếp đi tìm Tuyên Đức Đế đối chất.
Hôm nay nhìn ra đệ đệ ruột hướng tới Tống Gia Ninh, Sở Vương tự nhiên muốn tạo cho đệ đệ cơ hội chung đụng một mình và mỹ nhân, ăn hai miếng anh đào chua ngọt, Sở Vương trong lòng khẽ động, cười hỏi Triệu Hằng: "Tam đệ cảm thấy, hoa mẫu đơn trong phủ ta nở như thế nào?"
Triệu Hằng ghé mắt, ánh mắt đảo qua hoa mẫu đơn ngoài đình, hắn gật gật đầu.
Sở Vương cười: "Ta luôn khen với chị dâu là ngươi sở trường về họa tranh hoa và chim, nàng cứ khôngtin, ngươi thích hoa mẫu đơn trong viên, nếu không thì ngay tại chỗ họa một bức cho chị dâu ngươi nhìn xem?"
Lời còn chưa dứt, Phùng Tranh nóng nảy, nhỏ giọng phản bác: "Vương Gia sao lại oan uổng người? Ta khi nào không tin?" Trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Sở Vương ở dưới bàn vỗ vỗ đùi nàng, tiếp tục cười híp mắt nhìn chằm chằm vào đệ đệ của mình.
Triệu Hằng tìm tòi nghiên cứu nhìn huynh trưởng, ánh mắt xéo qua cô nương mặc ở áo ngắn màu xanh bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-huong/3218530/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.